Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 804 - Thủy tổ cương thi – Doanh Câu

Chỉ tiếc là hắn mãi vẫn không đợi được hai người Tướng Thần và Hậu Khanh xuất hiện.
Hơn nữa thông qua điều tra, Doanh Câu còn có một phát hiện kỳ lạ, thuộc hạ cương thi dưới trướng Tướng Thần và Hậu Khanh đều đã lâu không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào của Tướng Thần và Hậu Khanh, lúc này toàn bộ thuộc hạ hai bên đều rơi vào trạng thái chia năm xẻ bảy.
Còn Doanh Câu mãi vẫn không phát hiện ra dấu vết của Tướng Thần và Hậu Khanh, điều này khiến cho Doanh Câu không khỏi có chút nghi ngờ, hai người Tướng Thần và Hậu Khanh có phải đã bị Nữ Bạt giết chết rồi hay không?
Nếu không, bọn họ không thể mặc kệ Nữ Bạt không quản.
Sự tăng lên gấp bội khi cả bốn thủy tổ cương thi bọn họ đều dung hợp một phần tư hồn phách của Thi Hống thú, chỉ cần cắn nuốt hồn phách của đối phương, điều này đối với thủy tổ cương thi có thực lực có thể đạt đến bình cảnh tu luyện quả là một sự hấp dẫn trí mạng khó mà cưỡng lại.
Tuy nhiên suy đoán này vô cùng khó tin, Doanh Câu không cảm thấy Nữ Bạt có thể sau khi giết chết hai thủy tổ cương thi còn có thể vân đạm phong thanh như vậy, không mảy may tổn hại gì.
Nhưng trừ nguyên nhân này ra, Doanh Câu cũng không tìm được cách giải thích khác hợp lý hơn.
Đắn đo hết mấy ngày, hắn quyết định xuất hiện gặp mặt Nữ Bạt một lần, định đích thân do thám suy đoán của mình từ trên người Nữ Bạt.
Nếu như thật sự là Nữ Bạt giết chết Tướng Thần và Hậu Khanh, vậy thì hắn liền giết chết Nữ Bạt, một mình vơ trọn hồn phách của Thi Hống thú, trở thành vương giả cương thi mạnh mẽ nhất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Doanh Câu không khỏi lóe lên một tia kích động.
“Tướng Thần và Hậu Khanh đang ở nơi nào?”
Doanh Câu không hề vòng vo, trực tiếp hỏi Nữ Bạt.
Con chó lông đen và con chó đốm nằm trên quầy bar nãy giờ, từ lúc Doanh Câu bước vào luôn ngẩng cao đầu, bình tĩnh nhìn kẻ thù cũ đã tranh đấu qua mấy lượng kiếp.
Bọn chúng vô cùng mong chờ chuyện này.
Cái gọi là bản thân làm chó không bằng mọi người cùng làm chó, vậy là xong chuyện! Doanh Câu đương nhiên cũng nhìn thấy hai con thổ cẩu này.
Chỉ có điều hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Càng không ngờ rằng, một con chó mù, một con chó đốm cái lại là người mà hắn đang tìm kiếm.
Nữ Bạt nghe câu hỏi của Doanh Câu, khóe môi bỗng lộ ra một tia bỡn cợt: “Vì sao ta phải nói với ngươi?”
Doanh Câu không tức giận, lại hỏi tiếp: “Bọn họ bị ngươi giết chết rồi sao? Hồn phách của bọn họ có phải rơi vào tay người rồi không?”
Nữ Bạt: “Không thể nói ra.”
Doanh Câu lạnh lùng nhìn Nữ Bạt, gương mặt không chút biểu cảm: “Nếu đã như vậy, vậy ta cứ xem là hồn phách của bọn họ đang nằm trong tay ngươi vậy. Ngươi chọn động thủ ở nơi này hay là đổi một nơi khác?”
“Tuyệt đối đừng động thủ ở đây.”
Tiểu Tê Tử mãi xem náo nhiệt nghe thấy vậy vội mở miệng nói.
“Các ngươi đánh hỏng tiệm của ta, ta phải trang trí lại từ đầu, lại lãng phí thêm mấy ngày, không biết phải tổn thất bao nhiêu nữa.”
Doanh Câu bình tĩnh nhìn Tiểu Tê Tử một cái.
Hắn đã sớm chú ý tới đứa trẻ thân mang linh căn tuyệt thế này rồi. Chí Tôn Huyết, chín tầng Thánh Đồng của đối phương khiến hắn động lòng không thôi.
Nếu như có thể dùng linh căn của đối phương luyện hóa trong cơ thể mình, Doanh Câu không dám tưởng tượng bản thân trong tương lai sẽ tu luyện đến đẳng cấp nào.
Cho dù là Thánh Nhân chí cao vô thượng cũng không phải là chuyện chỉ có thể gặp chứ không thể đạt được nữa.
Chỉ có điều, Doanh Câu có hơi không nắm chắn lai lịch của bé gái này, do vậy hắn vẫn không hành động lỗ mãng.
Hắn cảm thấy điện thoại mà bé gái đang bán làm trì hoãn việc tu hành, mặc dù không chơi nhưng cũng kiểm tra qua.
Chất liệu không phải loại tầm thường, đạo văn tinh diệu vô cùng, căn bản không phải là thứ mà một tu sĩ bình thường có thể luyện chế ra được.
Lại cộng thêm điện thoại buôn bán nhiều như vậy, điều này càng khó tin hơn.
Theo lý mà nói, Tiểu Tê Tử có thể bán điện thoại không giới hạn số lượng, vậy thì thân phận chắc chắn không tầm thường. Nhưng hắn đã từng theo dõi Nữ Bạt và Tiểu Tê Tử, căn bản không phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt.
Hai người ngoại trừ ở trong tiệm điện thoại này thì chính là ở trong khách trạm.
Cái khách điếm đó cũng không có chỗ nào kỳ lạ, chủ khách điếm là một người trẻ tuổi bình thường, không hề có tu vi, Doanh Câu căn bản cũng chả để ý đến.
Điều khiến Doanh Câu cảm thấy kì lạ hơn chính là bé gái có rất nhiều điện thoại và có thể sử dụng chúng.
Vẫn là đợi giải quyết Nữ Bạt xong rồi sau đó mới quyết định làm thế nào để đối phó với bé gái kỳ lạ này.
Nghĩ đến đây, Doanh Câu lập tức nói với Nữ Bạt: “Ra ngoài giải quyết đi, mau chóng phân thắng bại.”
“Lão bản, ta xin nghỉ nửa ngày.”
Nữ Bạt nói với Tiểu Tê Tử.
Tuy rằng nàng cảm nhận được thực lực của Doanh Câu mạnh hơn mình, nhưng nàng lại không hề nghĩ nhiều, nếu không thực sự đánh một trận thì làm sao biết được là thua hay thắng chứ.
Chỉ có điều, Tiểu Tê Tử lại không hề chấp nhận yêu cầu xin nghỉ của Nữ Bạt.
Bởi vì thông qua khí tức phát ra từ thân thể của hai bên, nàng cảm thấy, Nữ Bạt không phải là đối thủ của Doanh Câu, nàng tất nhiên sẽ không thể để Nữ Bạt bất chấp ra ngoài đó chịu hành hạ.
Tiểu Tê Tử nói với Doanh Câu: “Không phải ngươi muốn tìm Tướng Thần và Hậu Khanh sao? Thật ra Tướng Thần và Hậu Khanh không hề bị Nữ Bạt tỷ tỷ giết, vẫn còn sống rất tốt, nếu ngươi muốn gặp họ, ta có thể đưa ngươi đi.”
“Thật sao?”
Trên mặt Doanh Câu để lộ ra một chút ngạc nhiên, hắn không hiểu tại sao Tiểu Tê Tử lại nói cho hắn biết tình hình của Tướng Thần và Hậu Khanh, hơn nữa lại còn tốt bụng đưa hắn đi tìm.
Có lẽ nào nơi mà nàng định đưa hắn đi có bẫy?
Nghĩ đến đây, khoé miệng hắn nở một nụ cười lạnh, trò lừa gạt cỏn con này làm sao có thể lừa được hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận