Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1427 - Sự tự tin khó hiểu của Tống Tân Dương!

Nói xong, hắn còn chớp mắt, có dáng vẻ hèn mọn.
Lý Nguyên mỉm cười, lắc đầu từ chối: “Không cần, không có hứng thú.”
“Không có hứng thú?”
Tống Tân Dương nghe vậy, vẻ mặt lập tức hiện lên sự kinh ngạc.
Hắn dùng giọng điệu đùa giỡn, khoa trương hỏi Lý Nguyên: “Đừng nói với ta là ngươi không có hứng thú với nữ nhân đó?”
Lý Nguyên cười nói: “Chỉ là không hứng thú với y phục Victoria's Secret ngươi thiết kế, không thưởng thức nổi.”
Tống Tân Dương: “...”
Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta bị đả kích rồi.”
Lý Nguyên thật sự không cảm thấy y phục Victoria's Secret có cái gì đẹp mắt.
Ngược lại, hắn càng thích trang phục nữ hầu do Thược Dược thiết kế, với váy loli muội muội thiết kế, tay áo nghê thường mà Hằng Nga thiết kế...
Lý Nguyên uống một ngụm trà thơm, hắn chỉ vào bộ dụng cụ uống trà trên quầy, nói với Tống Tân Dương: “Muốn uống thì tự rót.”
Tống Tân Dương cũng không khách sáo với Lý Nguyên, lập tức rót một chén trà, uống một ngụm cạn sạch, sau đó kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nói: “Đây là trà gì vậy? Thơm quá!”
Ngon mà không ngấy, nhạt mà lâu dài, dư vị vô cùng, hình như tâm tư đều trở nên nhạy bén mấy phần.
Tống Tân Dương cũng được xem là đã uống không ít loại trà nổi tiếng.
Mấy ngày trước, bởi vì giải quyết nguy cơ cho Tô gia nên Tô Mạc Già còn tặng hắn mấy lượng linh trà vô cùng quý giá.
Nói là có thể cải thiện thể chất, tăng cường gân cốt, hương vị lưu lại lâu, cả người thoải mái.
Nhưng so sánh với nước trà lúc này thì hương vị của linh trà hoàn toàn không đáng nhắc tới. Trà thơm ngon như vậy là lần đầu tiên hắn được uống.
“Chỉ sợ trà này không phải là loại trà bình thường đúng không?”
Tống Tân Dương lại thưởng thức một ngụm trà thơm, tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Nó được gọi là trà Ngộ Đạo, có bình thường hay không thì mỗi người có một cách cảm nhận.”
Trà Ngộ Đạo?
Tống Tân Dương không quen với chuyện tu luyện, bởi vậy cũng không biết rốt cuộc trà Ngộ Đạo quý giá bao nhiêu.
Nhưng chắc chắn là bất phàm.
Tống Tân Dương lại uống thêm mấy ngụm, vẻ mặt thần bí nói với Lý Nguyên: “Thật ra hôm nay ta đến thăm Lý công tử, cũng mang đến cho Lý công tử mấy món đồ chơi mới lạ.”
Lý Nguyên thản nhiên cười nói: “Không biết là cái gì?”
Tống Tân Dương lập tức mở hộp mật mã, lấy ra mấy thứ đặt trên quầy, trên mặt tràn ngập đắc ý.
Chỉ là, Lý Nguyên nhìn mấy thứ này, khóe miệng không khỏi co giật.
Cola, lẩu tự sôi, máy chơi game, một chiếc xe điều khiển từ xa cùng với một cuốn tiểu thuyết trinh thám, bên dưới cũng có một cuốn sách playboy màu sắc HD.
Tống Tân Dương mở hai chai coca ra, đưa cho Lý Nguyên một chai, nói: “Thức uống này tên là Nước uống vui vẻ, là ta phát minh ra. tuy hương vị không bằng trà Ngộ Đạo của ngươi, nhưng lại có màu sắc ngoại vực. Ta biết Lý công tử thích món ngon cho nên đặc biệt tạo ra, mang đến cho Lý công tử nếm thử.”
Đồ uống kinh điển như vậy, ta không tin không chinh phục được vị giác của ngươi!
Trong lòng Tống Tân Dương thầm suy nghĩ, tràn đầy tự tin khó hiểu.
Lý Nguyên nhìn coca trước mắt cùng với biểu cảm đắc ý của Tống Tân Dương, không biết nên nói cái gì mới ổn.
Mấy năm nay, hắn uống coca đến sắp ói ra rồi.
Cũng chỉ uống một chút lúc ăn lẩu với mấy người Nữ Oa, Hậu Thổ.
Hơn nữa, coca mà bọn họ uống còn do Lý Nguyên đích thân tạo ra, tuy nguyên liệu bình thường nhưng ẩn chứa đạo vận ở bên trong, có thể kích phát hoàn mỹ vị giác của người dùng.
Mùi vị hoàn toàn không phải coca bình thường có thể so sánh.
Tống Tân Dương muốn dùng cái này chinh phục vị giác của Lý Nguyên, đơn thuần là suy nghĩ nhiều rồi.
Đừng nói chinh phục vị giác của Lý Nguyên, cho dù là vị giác của mấy người thích uống coca như Nữ Oa, Hậu Thổ, Tam Tiêu đều không chinh phục được.
Bởi vì những người này có muốn uống, cũng chỉ uống coca ẩn chứa đạo vận đặc thù mà Lý Nguyên làm ra.
Vốn không phải coca nào cũng thích.
Tống Tân Dương thấy Lý Nguyên nhìn coca với vẻ mặt chần chờ thì không khỏi khích lệ.
“Ngươi nếm thử xem, bảo đảm mùi vị khiến ngươi khắc cốt ghi tâm, dư vị vô cùng.”
Lý Nguyên cố uống một ngụm.
Tống Tân Dương không thể chờ đợi được hỏi: “Sao sao? Mùi vị đặc biệt chứ?”
Lý Nguyên: “Nói thật à?”
Tống Tân Dương: “Nói thật.”
Lý Nguyên: “Bình thường.”
Tống Tân Dương: “...”
Câu trả lời của Lý Nguyên rõ ràng nằm ngoài dự liệu của hắn.
Bình thường?
Sao coca có thể bình thường được?
Đây không phải là một trong tam đại pháp bảo tuyệt thế có mùi vị chinh phục dị giới sao?
(Hai pháp bảo tuyệt thế có mùi vị chinh phục dị giới khác là lẩu và đồ nướng.)
Tại sao Lý Nguyên lại không thích?
“Hay là ngươi nếm thử lại? Uống lần đầu có thể chưa có cảm giác gì cả.”
Tống Tân Dương vẫn chưa chết tâm nói.
Trước đây hắn đưa coca cho mấy người Tô Thiển Ngữ, Tô Mạc Già thưởng thức, mấy người họ đều cảm thấy hương vị của coca rất đặc biệt.
Tuy mới nếm thử không kinh diễm nhưng lại khiến người ta không ngừng được, càng uống càng muốn uống.
Nhưng Lý Nguyên không uống.
Chỉ thấy hắn lấy xuống một bình thủy tinh trên giá đựng đồ ở phía sau đặt trên quầy, sau đó nói với Tống Tân Dương.
“Ngươi thử cái này xem.”
Tống Tân Dương nhìn bình thủy tinh trước mắt, biểu cảm hơi mơ màng.
Hình dáng này sao giống với hình dáng của chai coca vậy?
“Tạch!”
Hắn theo bản năng mở nắp bình ra, lập tức nghe thấy tiếng khí gas.
Sao tiếng này lại giống như vậy?
Không lẽ thứ được chứa trong bình này là coca?
Nhưng không thể nào, sao thế giới này lại có coca?
Trong lòng Tống Tân Dương có chút hoảng hốt, hắn vội vàng uống một ngụm để thăm dò.
Lúc khí gas quen thuộc lan tỏa khắp vị giác của hắn thì Tống Tân Dương trực tiếp ngây ra.
Chỉ cảm thấy đầu óc là một mảng trống rỗng.
Chóng mặt.
Có cảm giác không biết bản thân đang ở nơi nào.
Đây không phải là hương vị của coca sao?
Hơn nữa hương vị còn đã miệng, dư vị vô cùng, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Sao Lý Nguyên lại có coca?
Lẽ nào, thật ra thế giới này có loại đồ uống là coca sao?
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì mẹ nó xong rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận