Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1249 - nữ đế Tô Trường Ly chuyển sinh

Nàng nhắc nhở muội muội: “Hắn là cữu cữu của chúng ta, khám nhà diệt tộc không phải cũng tiêu diệt chúng ta sao?”
Tô Trường Ly thản nhiên nói: “Trẫm là chí tôn thiên hạ, không có ai xứng làm cữu cữu của ta.”
Hoàng Vĩ Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu.
Muội muội này, thật sư coi mình là nữ đế.
Nàng nói với muội muội: “Thần tượng của ngươi, nhất định là nữ hoàng Tiên Đường.”
Tô Trường Ly bình tĩnh nói: “Ta không có thần tượng, nếu có, cũng chỉ là chính ta.”
Vị nữ hoàng Tiên Đường kia, Tô Trường Ly nghe người ta nói qua, nghe nói là đại năng Hồng Hoang, nữ hoàng Nhân Tộc, thống ngự triệu triệu lãnh thổ.
Nhưng, Tô Trường Ly cũng không để vào trong lòng.
Nàng không cảm thấy nữ hoàng Tiên Đường này lợi hại hơn nàng.
Dù sao, nàng chính là nữ Tiên Đế duy nhất của đại lục Tinh Hà, có thể trấn áp Thú Hoàng, lực kháng thương thiên, chặn hoang cổ Thần Ma cho ngoại vực Tinh Hà, một nữ hoàng nho nhỏ sao có thể tương đề tịnh luận!
Hoàng Vĩ Kỳ không để ý đến muội muội tự luyến, nàng tò mò suy đoán nói: “Cũng không biết tu vi của cữu cữu cao bao nhiêu? Không biết hắn tu luyện thành tiên hay chưa?”
Ở trong lòng Hoàng Vĩ Kỳ, tu luyện thành tiên, cũng đã là đại năng rất giỏi.
Tô Trường Ly thản nhiên nói: “Làm sao hắn có khả năng thành tiên. Nếu như thành tiên, sao có thể ở một địa phương nhỏ vắng vẻ như vậy?”
Hoàng Vĩ Kỳ nói: “Nhưng mẫu thân nói, cữu cữu là một đại năng tuyệt thế.”
Tô Trường Ly xem thường: “Mẫu thân ngươi là một người bình thường, có thể biết cái gì là đại năng tuyệt thế? Chỉ sợ chút pháp thuật, nàng đã cảm thấy là đại năng tuyệt thế.”
Hoàng Vĩ Kỳ nói: “Thực ra, ta cảm thấy mẫu thân cũng không bình thường, nhiều năm như vậy, dung mạo của mẫu thân không thay đổi chút nào, trông không lớn hơn mấy tuổi so với ta.”
Tô Trường Ly: “Có thể là nàng chăm sóc tốt, dù sao nàng không có pháp lực, không là người bình thường còn có thể là gì?”
Nàng đã xác định qua, mẫu thân hờ cũng không có pháp lực.
Nếu như cữu cữu hờ kia thật sự là đại năng tuyệt thế, mẫu thân, không phải, sao mẫu thân hờ có thể không có một chút pháp lực nào?
Cho nên, Tô Trường Ly nhận định, cữu cữu hờ nhất định chỉ là một tu sĩ bình thường.
Cũng chỉ có thể hù người thường như mẫu thân hờ này mà thôi.
Muốn hù nàng, còn kém xa lắm!
Lúc hai người nói chuyện, rốt cuộc đã tới cửa Kỳ huyện.
Cửa thành trông rất cũ nát, đã không còn huy hoàng ban đầu.
Người đi đường cũng không nhiều, nhìn thưa thớt bình thường…
“Mẫu thân nói cữu cữu ở thành Đông, trước cửa nhà có một cây Dương Hòe cực lớn, rất dễ tìm.” Hoàng Vĩ Kỳ vừa quan sát xung quanh, vừa nói.
Hai người tới thành Đông, liếc mắt đã nhìn thấy một cây Dương Hòe cành lá xum xuê, đứng sừng sững trên một nóc nhà.
“Chính là chỗ đó.”
Hoàng Vĩ Kỳ chỉ vào nơi xa trên bầu trời, hưng phấn nói.
Nàng bước mau hơn, rất nhanh đã đến trước sân nhỏ của một cửa hàng cổ kính.
“Cây hòe này thật là lớn, mùa này vậy mà còn nở hoa.” Hoàng Vĩ Kỳ nhìn cây hòe, vẻ mặt cảm khái.
“Thơm quá.”
Nàng nói với muội muội:
“Ngươi cũng ngửi một chút, hoa này thật thơm, khiến cho người ta tinh thần sảng khoái, bất giác cảm thấy mệt mỏi.”
Tô Trường Ly ngửi thử, thật sự rất dễ ngửi.
Dường như còn thơm hơn Bích Thảo tiên hoa - Tinh Hà Man Châu Lan mà kiếp trước nàng thích dùng nhất để trang trí phòng ở hoàng cung Đại Ly.
Có điều, Tô Trường Ly không cảm thấy hương thơm của một cây hòe nho bé có thể so sánh với Tinh Hà Man Châu Lan nàng thích nhất.
Dù sao, Tinh Hà Man Châu Lan dùng để trang trí phòng của nàng cũng có Tiên cấp linh căn, có thể ngưng thần tĩnh khí, trấn áp tâm ma.
Sao hoa phàm cỏ dại có thể so sánh được?
Vì vậy nàng lộ ra vẻ mặt khinh thường nói: “Cũng chỉ như vậy, chờ sau này ngươi gặp được Bích Thảo tiên hoa chân chính, ngươi sẽ không còn ngạc nhiên như vậy.”
“Hít hít!”
Nói xong, nàng lại hít sâu hai hơi, nhịn không được hít thêm chút hương hoa hòe.
Thật sự rất dễ ngửi!
Hoàng Vĩ Kỳ: “...”
Ngươi cứ mạnh miệng đi!!
Nàng không có quá mức để ý vào chuyện mùi hoa.
Chỉ thấy nàng hít sâu hai hơi, sau khi bình phục một chút tâm tình khẩn trương, lúc này mới đi tới trước cửa lớn. Gõ vang vòng đồng trên cửa.
Lập tức phải gặp cữu cữu, không biết cữu cữu có hung dữ không.
Có dễ ở chung không?
Nếu như hắn không thích chúng ta tới quấy rầy thì phải làm sao bây giờ?
Hoàng Vĩ Kỳ không ngừng thấp thỏm trong lòng.
“Két.”
Chỉ nghe âm thanh chuyển động của trục cửa vang lên, cửa lớn mở ra từ bên trong.
Một ông lão sắc mặt già nua khom người, lộ ra thân hình từ sau cánh cửa.
Ở bên chân ông lão, còn có một con chó đen lớn không có lông, lè lưỡi, trừng một đôi con mắt đen nhánh nhìn Hoàng Vĩ Kỳ và Tô Trường Ly.
Nhìn đến mức Hoàng Vĩ Kỳ không ngừng chột dạ, rất sợ chó đen nhào tới cắn nàng.
Cũng may, chó đen không có làm vậy.
Nàng nhìn Dương Hòe, nháy mắt một cái: Chẳng lẽ hắn chính là cữu cữu Lý Nguyên?
Nhưng cũng quá già rồi thì phải?
Làm ông nội của mẹ đều đủ!
Hoàng Vĩ Kỳ đang muốn hỏi thăm xem đối phương có phải cữu cữu Lý Nguyên hay không.
Đúng lúc này, nàng nghe ông lão vẻ mặt lạnh nhạt, rồi lại không mất tôn kính nói với nàng và Tô Trường Ly:
“Hai vị tiểu thư mời theo ta, công tử đang chờ các ngươi ở sân sau.”
Hoàng Vĩ Kỳ nghe vậy, lại không dám tiến vào.
Nàng cảm thấy, đối phương chắc là nhận lầm người.
Nàng và Tô Trường Ly là đột nhiên đến tìm cữu cữu, trước đó cũng không có gửi thư thông báo các nàng sắp tới, vì vậy vị công tử kia không thể nào là đang chờ các nàng.
Có điều, mẫu thân nói trước cửa nhà cữu cữu có một cây hòe lớn, chắc là nơi này không sai.
Hoàng Vĩ Kỳ nhịn xuống nghi ngờ, tao nhã lễ phép, hành lễ vạn phúc với ông lão, nói:
“Xin hỏi lão nhân, Lý Nguyên có ở nơi này hay không?”
Dương Hòe gật đầu nói:
“Hai vị tiểu thư vào đi, công tử ở nơi này.”
Hoàng Vĩ Kỳ nghe vậy, càng thêm nghi ngờ.
Bởi vì giọng điệu của Dương Hòe rõ ràng là biết các nàng sắp tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận