Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2123 - Má ơi, quá phi lý rồi!

Vốn vừa nãy nàng đã hơi tin lời nói của tiểu sư phụ rồi.
Nàng cảm thấy có lẽ cây vải này thật sự trâu bò đến vậy?
Nhưng mà sau khi nàng nghe được câu trả lời của Tiểu Thanh, một chút tin tưởng trong lòng nàng đã hoàn toàn biến mất.
Suy cho cùng, nàng cũng không có điên, sao lại có thể tin rằng lời nói phi lý, không thực tế này chứ?
Một cây Hỗn độn linh căn, Lâm Đại Ngọc còn có thể miễn cưỡng tiếp thu được.
Nhưng cả một vường cây cỏ hoa lá đều là Hỗn Độn linh căn thì sao có thể chứ?
Nó khó tin hơn nhiều với Tiên thiên linh căn!
Hỗn độn linh căn cũng không phải rau cải thải, sao có thể mọc tràn lan như cỏ dại thế này được?
Haiz, tiểu sư phụ nói khoác cũng không biết cách nói khoác, không biết là nói khoác thì phải có ba cái là thật, một cái là giả, vừa thật vừa giải, không được vô căn cứ như thế này được?
“Tiểu sư phụ, về sau ngươi đừng nói khoác nữa, cũng không cần biểu cảm giống thật như vậy được không?”
Gương mặt Lâm Đại Ngọc tràn đầy sự bất đắc dĩ, nhắc nhở Tiểu Thanh. Tiểu Thanh bình tĩnh nói: “Nhưng mà ta không nói khoác, những điều ta nói đều là thật.”
Lâm Đại Ngọc xem thường hỏi: “Ngươi trông ta có giống sẽ tin lời ngươi nói không?”
Nếu như đây không phải là nói khoác, vậy thì trên thế gian này không thể còn có lời nói khoác nào nữa rồi!
Tiểu Thanh không thèm để ý, nhún vai nói: “Cho dù ngươi có tin hay không, thì sự thật vẫn là như thế này thôi.”
Lâm Đại Ngọc thấy tiểu sư phụ thế mà vẫn còn ngang bướng, cũng không nói nổi.
Chẳng lẽ, đây chính là cà cuống chết đến đít còn cay sao?
“Sư phụ, trên đời này làm gì có thể có nhiều Hỗn độn linh căn như thế chứ? Hơn nữa Hỗn độn linh căn không phải chỉ sống trong Hỗn độn sao? Sao có thể tồn tại ở hồng hoang được chứ?”
Lâm Đại Ngọc nhẫn nại hỏi.
Nàng hoàn toàn không tin, Tiểu sư phụ còn có thể ngang bướng được!
Tiểu Thanh ung dung nói: “Ở chỗ của Lý công tử, mọi điều đều có thể xảy ra.”
Lâm Đại Ngọc: “…”
Lâm Đại Ngọc nhếch khóe miệng, biểu cảm vô cùng bất lực.
Nàng cảm thấy có khả năng tiểu sư phụ bị Lý Nguyên tẩy não rồi.
Sắp nâng Lý Nguyên lên trời luôn rồi.
Tuy Lý Nguyên trông có vẻ thực sự rất bất phàm, những cũng không cần tâng bốc thế chứ?
Còn cái gì mà mọi điều đều có thể xảy ra.
Vậy có thể bảo hắn mở ra một hồng hoang mới, tạo ra mấy thánh nhân, thiên đạo nữa được không?
Chính vào lúc Lâm Đại Ngọc đang âm thầm chê bai, Tiểu Thanh tiếp tục nói: “Hơn nữa, sao ngươi lại có thể biết những Hỗn độn linh căn này là mọc ở trong hồng hoang vậy?”
Lâm Đại Ngọc cười hỏi ngược lại: “Không phải là ở hồng hoang thì còn có thể ở đâu?”
Nàng cảm thấy những lời của Tiểu sư phụ sao càng nghe càng khó hiểu vậy?
Tiểu Thanh nhìn một lượt sân, giải thích cho đệ tử với giọng điệu thâm sâu: “Thật ra, cái sân này không phải là cái sân vườn bình thường, mà là không gian đặc biệt được tạo thành từ vô số Hồng Mông tinh hải, rộng lớn vô biên, mênh mông vô hạn. Vì vậy, những Hỗn độn linh căn này trông có vẻ như đang ở trong hồng hoang, nhưng thật ra đang ở trong Hồng Mông vạn giới.”
Bịch!
Lâm Đại Ngọc hoàn toàn không không chế được nữa rồi, cằm rơi trực tiếp xuống đất.
Khóe miệng run rẩy không ngừng.
Nàng vốn nghĩ rằng vừa nãy Tiểu sư phụ nói những cây cỏ trong sân vườn này toàn bộ đều là Hỗn độn linh căn đã là phi lý lắm rồi.
Vốn nghĩ rằng trên đời này không còn có chuyện nào phi lý hơn chuyện này nữa.
Nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới nàng vẫn còn xem thường khả năng nói khoác của Tiểu sư phụ mình.
Không ngờ là sư phụ thế mà lại còn có thể phi lý hơn như thế nữa.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới sư phụ thế mà lại có thể nói cả cái sân vườn này là một khoảng Hồng Mông tinh hải vô biên.
Nó còn rộng lớn hơn cả hồng hoang.
Nhìn kiểu gì cũng không thể phát hiện cái vườn này là Hồng Mông tinh hải được?
Lâm Đại Ngọc nghĩ một lúc, vội vàng kéo Tiểu sư phụ quay lại phòng khác.
Tiểu Thanh nghi ngờ: “Lâm nha đầu, ngươi muốn kéo ta đi đâu?”
Nhưng Lâm Đại Ngọc lại không trả lời câu hỏi của sư phụ mà chỉ kéo Tiểu sư phụ đi về phía trước.
Tiểu Thanh càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.
Lâm nha đầu bị sao vậy?
Chẳng lẽ nghe thấy thông tin quá đáng sợ, không thể chấp nhận ngay lập tức nên điên rồi sao?
Haiz, nếu như ta biết sớm khả năng chịu đựng của tâm lý của Lâm nha đầu kém như thế thì đã không nói bí mật của khách điếm cho nàng rồi.
Tiểu Thanh cảm thấy hơi hối hận.
Khi hai người đi đến phòng phòng khách, Lâm Đại Ngọc để ý thấy đại sư phụ đang nói cái gì đó với ngươi phụ nữ xinh đẹp mà lạnh lùng ở vị trí quầy rượu.
Lâm Đại Ngọc bất chấp việc thất lễ, kéo Tiểu Thanh đến bên cạnh đại sư phụ, vẻ mặt lo lắng, tâm trạng trùng xuống nhỏ giọng nói với đại sư phụ: “Đại sư phụ, không ổn rồi. Ngươi mau kiểm tra cho tiểu sư phụ đi. Ta thấy là tiểu sư phụ bị mất não, điên rồi.”
Tiểu Thanh: “…”
Nàng không biết phải nói gì.
Nàng rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Lâm nha đầu lại đột nhiêu kéo nàng đến tìm tỷ tỷ rồi.
Lâm Đại Ngọc thế mà lại cảm thấy nàng mất não điên sao!
Ta nghĩ là ngươi điên thì có, không ngờ là ngươi thế mà lại nghĩ ta điên!
Lâm nha đầu này kì cục quá!
Sao lại có thể nói sư phụ của mình mất não điên rồi chứ!
“Ta không có bị mất não điên!”
Tiểu Thanh bi phẫn kêu lên.
Bạch Tố Trinh nghe xong vẻ mặt câm nín.
Nàng không hiểu tại sao Lâm Đại Ngọc lại nói Tiểu Thanh điên rồi?
Lâm nha đầu đâu phải là ngươi lỗ mãng như thế?
Bạch Tố Trinh vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, các ngươi nói rõ ràng đi.”
Tiểu Long Nữ ở bên cạnh cũng tò mò nhìn về phía Lâm Đại Ngọc và Tiểu Thanh.
Lâm Đại Ngọc vội vàng giải thích: “Chuyện là như thế này, vừa nãy tiểu sư phụ đột nhiên nói cây cối hoa cỏ trong hậu viện đều là Hỗn độn linh căn, còn nói vườn ở hậu viện là cái gì mà Hồng Mông tinh hải, đây chính là bị điên rồi còn gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận