Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1764 - Miệng nữ nhân, quỷ gạt người

Hoàng Dung bất ngờ nói: “Thật hay giả thế, tên thẳng đuột đó muốn nhân tài không có nhân tài, nhìn tướng mạo không có tướng mạo, lại còn có thể làm phò mã á? Chẳng lẽ công chúa Đại Mạc quốc cũng thẳng đuột sao?”
Lý Nguyên trợn trắng mắt, nói: “Người ta như thế là thành thật, sao trong mắt ngươi lại biến thành thẳng đuột vậy?”
Hoàng Dung nghi ngờ nói: “Hai từ này khác nhau sao?”
Lý Nguyên: “...”
“Kệ xác hắn là thành thật hay là thẳng đuột, chỉ cần ở trọ là được.”
Hoàng Dung đắc ý nói với Lý Nguyên: “Ngươi nhìn xem, ta làm chạy bàn coi như là xứng chức vụ, kiếm được một khoản làm ăn lớn cho ngươi như vậy. Thân là ông chủ, có phải ngươi nên thưởng cho nhân viên ưu tú như thế một chút hay không?”
Khi nói đến phần thưởng, nàng lập tức chụm ngón tay cái và ngón trỏ lại rồi xoa xoa ở trước mặt Lý Nguyên, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Lý Nguyên thấy thế, lập tức che tiểu thuyết trong tay lên mấy nén vàng, nói:
“Đúng là ngươi nên có phần thưởng, vậy giảm bớt kỳ hạn tạp dịch của ngươi, giảm một ngày.”
Hoàng Dung: “...”
Nàng thở hồng hộc nói: “Đồ Hoàng Thế Nhân nhà ngươi cũng quá ki bo đi, ngươi thưởng ta mấy lượng bạc không được à?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi ăn của ta, ở chỗ của ta, cho ngươi tiền cũng vô ích.”
Hoàng Dung phản bác: “Sao lại vô ích chứ? Người ta là nữ nhi, khi đi ra ngoài đi dạo phố cũng muốn mua chút vật nhỏ linh tinh như phấn son, trâm cài, trang sức, cũng đã làm cho ngươi mấy tháng rồi, nên cho ta mấy đồng tiền đi?”
Lý Nguyên: “Vậy ngươi đừng đi ra ngoài dạo phố, dùng tất cả tinh lực để làm việc, như vậy vừa phong phú nhân sinh của ngươi, còn tiết kiệm được tiền, quả thực nhất cử lưỡng tiện.”
“Ngươi!” Hoàng Dung suýt nữa phun ra ba lít máu.
Tên tư bản này, quá không coi nhân viên là người!
“Xin hỏi…”
Trên lầu đột nhiên vang lên giọng của Quách Tĩnh: “Ta muốn dùng cơm, trong khách điếm của các ngươi có cái gì ăn không vậy?”
Con mắt Hoàng Dung xoay tròn, vội vàng nhiệt tình nói: “Có, có, cửa hàng bọn ta có mỹ thực đặc sắc - mì ăn liền, khách quan muốn một bát không?”
Quách Tĩnh chỉ cảm thấy tiểu nhị của khách điếm này quá nhiệt tình, phải khen ngợi.
Hắn vội vàng gật đầu nói: “Được, pha cho ta một bát.”
Hoàng Dung nghe vậy, lập tức chụm ngón tay cái và ngón trỏ xoa xoa với Quách Tĩnh, nói: “Bởi vì là mỹ thực đặc sắc, thế nên cần hai mười lượng bạc một bát.”
Giá “Hoàng Thế Nhân” định là mười lượng bạc một gói mì ăn liền, ta bán hai mươi lượng, giá chênh lệch là phần ta lấy được.
Khà khà, gặp được tên cộc lốc, ngu sao mà không làm thịt!
Trong lòng Hoàng Dung tính toán thật nhanh.
Quách Tĩnh không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy tiền từ trong ống tay áo: “Ta không có bạc, chỉ có vàng.”
Nụ cười trên mặt Hoàng Dung càng thêm rạng rỡ: “Bạc vàng cũng giống nhau, đúng rồi, bọn ta còn có thức ăn ngon đặc sắc - xúc xích, ăn với mì ăn liền càng hợp, ngươi có muốn hai cây không? Cũng là hai mươi lượng bạc một cây.”
Lý Nguyên thấy vậy trợn mắt há mồm.
Hoàng Dung còn không biết xấu hổ nói hắn là Hoàng Thế Nhân, Lý Nguyên cảm thấy, Hoàng Dung mới là Hoàng Thế Nhân thì đúng hơn.
Đen tối từ tim gan tới đầu óc.
Đây là làm thịt Quách Tĩnh!
Quách Tĩnh lại không suy nghĩ nhiều, hắn nghe thấy Hoàng Dung nói mì ăn liền và giăm bông xúc xích càng hợp, lập tức gật đầu nói: “Vậy thì cho ta thêm hai cây xúc xích.”
Hoàng Dung thấy Quách Tĩnh đồng ý thêm xúc xích, suýt nữa vui mừng nhảy dựng lên.
Cứ như vậy, riêng khoản mua bán này là ta đã buôn bán được lời ba mươi lượng bạc chênh lệch, đây là sắp phát tài!
Hừ, không cần ăn nói khép nép cầu xin Hoàng Thế Nhân, bổn tiểu thư cũng có thể làm ra tiền!
Nghĩ tới đây, Hoàng Dung lập tức giương cằm trắng nõn liếc nhìn Lý Nguyên, trên mặt hiển rõ vẻ đắc ý.
Hoàng Dung thu tiền, vô cùng phấn chấn đi đến làm mì ăn liền cho Quách Tĩnh.
Chỉ chốc lát sau mì ăn liền đã được pha xong.
Quách Tĩnh ngồi ở trong hành lang, bưng bát, còn chưa bắt đầu ăn, chỉ mới ngửi thấy mùi thơm của mì ăn liền và xúc xíchđã không nhịn được nước miếng giàn giụa, thèm thuồng không thôi.
Hắn nuốt ngụm nước miếng, cảm thán nói với Hoàng Dung: “Quả nhiên là mỹ thực đặc sắc, chính là không bình thường, riêng mùi thơm đã mê người gấp trăn ngàn lần so với tất cả thức ăn ta đã ăn trước kia.”
Giờ phút này, Hoàng Dung tựa vào bên quầy, hai mắt lấp lánh nhìn vàng trong tay.
Nàng nghe thấy Quách Tĩnh cảm khái, cũng không ngẩng đầu lên thuận miệng nói: “Điều đó là đương nhiên, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nói láo.”
Lý Nguyên: “...”
“Xì xụp.”
Quách Tĩnh vội vàng ăn một miếng, lập tức bị mỹ vị không gì sánh kịp của mì ăn liền làm kinh ngạc.
Hắn rung động nói: “Trời ạ, không ngờ trên cõi đời này vẫn còn có mỹ vị như thế, chỉ sợ là mùi vị của quỳnh tương ngọc dịch trên trời cũng không hơn gì món này đi?”
Hắn nói lời thật lòng, đây là cảm nhận chân thực của hắn, không hề có chút khoa trương nào.
Hoàng Dung nghe vậy, lập tức đắc ý nói: “Cho nên mì của bọn ta mới có thể bán hai mươi lượng bạc một bát. Đáng giá không?”
Quách Tĩnh vừa ăn ngụm lớn, vừa gật đầu lia lịa nói: “Xì xụp, đáng giá, quá đáng giá. Xì xụp, đời này ta ăn nhiều đồ như vậy, bàn về mùi vị, không có một món nào vượt qua mì ăn liền.”
Hoàng Dung vội vàng nói: “Nếu ngươi cảm thấy đáng giá, một ngày ba bữa ta đều có thể chuẩn bị mì ăn liền cho ngươi.”
“Như thế rất tốt.”
Quách Tĩnh gật đầu lia lịa nói.
Đó đều là tiền cả, ánh mắt Hoàng Dung lập tức biến thành hình đồng tiền.
Cho nên, mấy ngày kế tiếp, ban ngày Quách Tĩnh đi ra ngoài, thưởng thức phong thổ thành Trường An, sáng tối ăn mì ăn liền và xúc xích.
Cuộc sống trôi qua tiêu dao tự tại.
Hoàng Dung cũng vui vẻ ra mặt.
Mấy ngày qua, nàng kiếm được không ít tiền từ Quách Tĩnh.
Nàng cảm thấy thực lực của mình lại trở nên lớn mạnh.
Chỉ có điều, chưa vui mừng được mấy ngày thì Hoàng Dung không vui nổi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận