Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 672 - Ngụy Trưng, Hạo Nhiên chính khí! (2)

Chẳng lẽ hành động của ta quá nhanh, bọn họ không kịp phản ứng? Nói như vậy hai người này chẳng qua chỉ là tốt mã dẻ cùi mà thôi?
Rất nhanh, mạng lưới khổng lồ cuồn cuộn chụp tới rồi dừng lại trước người Lý Nguyên và Dương Thiền.
Ngụy Trưng vừa muốn thả lỏng khẩu khí lại đột nhiên giật mình phát hiện, mạng lưới khổng lồ do Hạo Nhiên chính khí tạo thành sau khi chụp trên người Lý Nguyên và Dương Thiền thì đột nhiên biến mất.
Căn bản là không trói hai người lại.
Tại sao có thể như vậy?
Cấm thuật cuồn cuộn như vậy lại tự động biến mất?
Mấu chốt là hắn căn bản không nhìn thấy Lý Nguyên và Dương Thiền ra tay.
Chân mày Ngụy Trưng nhíu thật sâu.
Kể từ khi tu luyện tới nay, hắn chưa từng gặp phải chuyện kỳ lạ như thế này.
Ngụy Trưng chưa từ bỏ ý định, chuẩn bị làm phép lần nữa. Tuy nhiên Lý Nguyên lại không nhịn được.
vốn, với danh tiếng của Ngụy Trưng, hắn không muốn so đo làm gì.
Suy cho cùng đây là người liêm khiết làm theo việc công, thực sự vì dân vì nước.
Nhưng nếu đối phương cứ mãi không buông tha như thế, vậy hắn không thể không dạy cho đối phương một bài học rồi.
Hắn liếc mắt nhìn Ngụy Trưng một cái. Hạo Nhiên chính khí trên người Ngụy Trưng đột nhiên như tuyết gặp nắng, tiêu tan không còn lại gì.
Hơn nữa kỳ lân do khí quan uy ngưng tụ mà thành biến mất không thấy bóng dáng...
Ngụy Trưng nhìn vào hai mắt của Lý Nguyên, chỉ cảm thấy áp lực thật lớn đập vào mặt, hai chân mềm nhũn, không khống chế được mà quỳ trên mặt đất.
Hắn cố gắng hết sức thúc giục công pháp của mình, vận chuyển Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể.
Tuy nhiên hắn phát hiện pháp lực của mình lại trở nên rỗng tuếch, Hạo Nhiên chính khí không còn sót lại chút nào.
Sao công pháp của ta lại biến mất?
Tâm thần Ngụy Trưng chấn động mạnh, vẻ mặt kinh hồn bạt vía.
Rốt cuộc người này lợi hại như thế nào?
Tại sao chỉ một ánh mắt lại có uy lực lớn như vậy?
Hơn nữa, một ánh mắt thôi đã khiến cho pháp lực của người khác hoàn toàn biến mất trong nháy mắt. Quả thực đây là lần đầu tiên Ngụy Trưng thấy.
Điểm mấu chốt là hắn còn có khí vận quan uy khổng lồ của bản thân bổ sung thêm, pháp thuật bình thường đối mặt với quan uy tự nhiên sẽ yếu đi ba phần.
Rốt cuộc làm sao mà hắn làm được?
Tại sao ta không hề cảm nhận được chút dao động pháp lực nào? Hơn nữa áp lực kia tới nhanh mà biến mất cũng mau.
Chỉ trong chốc lát, Ngụy Trưng phát hiện áp lực trên người biến mất không thấy đâu. Tuy nhiên ngược lại hắn không thể nào điều động pháp lực và Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể nữa.
Dương Thiền nhìn Ngụy Trưng quỳ trên mặt đất, không khỏi lắc đầu.
“Haiz, ta đã nhắc nhở ngươi từ sớm rồi, nhưng ngươi cứ không chịu nghe, bây giờ đã biết lợi hại chưa?”
Tiểu Tê Tử nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của ông lão này, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ trong lòng, lộ ra hai răng nanh trắng noãn.
Hừ, xem ngươi có thể đi trừng phạt cái này, trừng phạt cái kia nữa hay không!
Ngụy Trưng không để ý đến lời chế nhạo của Dương Thiền. Hắn bò dậy từ trên mặt đất, sửa sang lại vạt áo, hỏi Lý Nguyên: “Rốt cuộc các hạ là ai?”
“Lý Nguyên.”
Lý Nguyên?
Ngụy Trưng suy nghĩ một chút, sao chưa từng nghe nói Tam giới có một vị đại năng như vậy?
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi có thể trở về tự mình đi hỏi Trương Bách Nhẫn xem ta là ai.”
Ngụy Trưng bất ngờ, hỏi: “Ngươi định thả ta sao?”
Lý Nguyên: “Lần này chỉ trừng phạt ngươi một chút thôi. Ngươi muốn phổ biến vương đạo, nhưng cõi đời này luôn có người mà vương đạo không thể ràng buộc.”
Trên mặt Ngụy Trưng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hắn trăm triệu lần không ngờ tới, Lý Nguyên biết rõ chủ trương chính trị của hắn, hoặc cũng gọi là con đường chứng đạo.
Con đường chính đạo của hắn chính là phương pháp phổ biến vương đạo tại thế gian.
Muốn đặt tất cả mọi thứ trên thế gian dưới vương đạo.
Đây cũng là lý do tại sao hắn cực kỳ không thích loại người như Lý Nguyên, tùy tâm sở dục, coi rẻ vương pháp.
Bởi vì loại người này là phá hư nhân đạo nhiều nhất.
Ngụy Trưng nghe thấy lời nói của Lý Nguyên, trên cõi đời này luôn có người mà vương đạo không thể ràng buộc được. Hắn không khỏi lên tiếng phản bác: “Vương đạo không ràng buộc được, ắt có thiên quy ràng buộc. Thiên quy không ràng buộc được, ắt có Thiên Đạo ràng buộc.”
“Vậy Thiên Đạo không ràng buộc được thì sao?”
Lý Nguyên nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Ngụy Trưng tự tin nói: “Vũ trụ Hồng Hoang, tất cả trong Tam giới đều ở dưới Thiên Đạo, há có tồn tại mà Thiên Đạo không thể ràng buộc được?”
Lý Nguyên: “Tồn tại Thiên Đạo không ràng buộc được, tất nhiên là có.”
Hắn nhướn mày, hắn và Thược Dược, Dương Hòe đều là tồn tại mà Thiên Đạo không thể ràng buộc.
“Còn nữa, ngươi phổ biến vương đạo, chẳng những ở dưới Thiên Đạo mà còn dưới cả Thiên Đình, vậy đó thực sự là vương đạo sao?”
Ngụy Trưng không ngờ Lý Nguyên lại muốn luận bàn về pháp của vương đạo với mình. Hắn ngơ ngác, thuận miệng nói: “Vương đạo làm nhiệm vụ cho thiên, đó vốn là quy tắc của thiên địa, có gì không thể?”
Lý Nguyên lắc đầu thở dài nói: “Vương đạo khuất phục người như thế thật là nực cười, nực cười!”
Ngụy Trưng: “Vương đạo tất nhiên muốn ràng buộc, nếu không ràng buộc tất sẽ mang đến hỗn loạn và mất trật tự khiến cho sinh linh đồ thán.”
Lý Nguyên: “Sinh linh đồ thán cũng là vận mệnh chính mình nắm giữ. Bị người khác ràng buộc, cả đời bị phụ thuộc thì có khác gì con lợn bị nhốt trong chuồng không?”
Ngụy Trưng nghe thế, chỉ cảm thấy tâm thần lay động, sắc mặt biến đổi không ngừng, thoáng cái liền rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, ta phổ biến vương đạo, khiến cho Nhân tộc vâng mệnh thiên, vậy khác gì với chuồng nuôi gia súc chứ?
Mặc dù bình thường gia súc không phải lo cơm ăn áo mặc, chỉ đợi đến lúc nuôi cho béo mập chính là lúc chết.
Điểm tốt của vương đạo là đây sao?
Nghĩ tới đây, Ngụy Trưng có dấu hiệu đạo tâm bất ổn.
Dương Thiền ở bên cạnh nghe Lý Nguyên và Ngụy Trưng đột nhiên nhắc đến vương đạo, vẻ mặt bỗng trở nên ngơ ngác.
Nghe không hiểu.
Lý Nguyên nói xong thì không để ý đến Ngụy Trưng nữa, tiếp tục đắp cát xây thành với Tiểu Tê Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận