Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1011 - Đát Kỷ vậy mà lại đồ Thánh rồi

Nghĩ đến đây Mộng Yểm không khỏi nhếch môi cười ngây ngô.
Nàng đã xem Hỗn độn chí bảo trên người Đát Kỷ trở thành đồ vật trong túi của nàng rồi.
Đát Kỷ nhìn thấy đôi mắt của Mộng Yểm cứ nhìn chằm chằm nàng, dáng vẻ cười ngây ngô, bỗng nhiên trong lòng nàng cảm thấy sởn tóc gáy.
Nàng cảm thấy tinh thần của vị Chí Tôn đến từ mãng hoang này chắc chắn có vấn đề.
Đồ thần kinh, người bình thường đều giả!
Đúng rồi ca ca đã từng nói dùng điện giật có thể trị bệnh thần kinh, cũng không biết có phải thật hay không?
Nghĩ đến đấy trong lòng Đát Kỷ khẽ động một cái, một đường thần lôi tử tiêu đáng sợ vô song giống như du long lập tức bổ lên đầu Mộng Yểm.
“Răng rắc.”
“Ầm.”
Nhưng mà thần lôi tử tiêu có thể phá hủy trời đất, nghiền nát tinh hà mặc dù đã bổ trúng Mộng Yểm nhưng không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào cho Mộng Yểm.
Trên đầu của nàng ngay cả một sợi tóc cũng không bị thần lôi đánh rối.
Mộng Yểm chú ý đến hành động của Đát Kỷ cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ nỗi chấn động.
Nàng nhìn Đát Kỷ, trên gương mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Dựa vào tu vi của ngươi, dù ta để mặc ngươi tấn công ta, ngươi cũng đừng mơ tưởng đến việc tổn hại tí xíu nào đến ta.”
Thánh Nhân và phi Thánh Nhân căn bản không cùng một loại!
Do đó nàng có tự tin này.
Dù sao thì con kiến sao có thể làm tổn thương cự long được chứ?
Đát Kỷ hiếu kỳ hỏi: “Thật sao?”
“Cái này mà còn phải nghi ngờ sao?” Mộng Yểm thản nhiên nói.
Đát Kỷ cũng không nói gì thêm, nàng lấy một cái búa Long Trảo Thủ kim sắc từ trong túi trữ vật ra, sau đó nện thẳng vào cánh tay của Mộng Yểm.
Cái búa vẽ ra một đường cong quỷ dị, những nơi nó quét qua vô số hư không đều nứt toạc, tất cả pháp tắc đều đứt đoạn, thời gian dừng lại, không gian ngưng đọng, khí tức đáng sợ vô song xuyên qua quá khứ và tương lai.
Mộng Yểm vốn tỏ ra vô cùng tự tin.
Nhưng ngay khi nàng nhìn thấy Đát Kỷ lấy cái búa ra, nét mặt nàng đột nhiên thay đổi, cảm thấy khí tức này không đúng!
Mà khi Đát Kỷ bổ cái búa đến, sắc mặt Mộng Yểm thay đổi cực lớn, con ngươi kinh ngạc đến mức trợn ra ngoài.
Nàng phát hiện ra nguyên thần của mình lại bị một khí cơ đặc biệt khóa chặt, không gian xung quanh cơ thể cũng bắt đầu ngưng đọng.
Trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi vô tận, giống như sắp xảy ra điều đáng sợ gì đó.
Khí tức này, uy áp này, thần văn đạo vận này cmn cũng là Hỗn độn chí bảo sao!
Mộng Yểm không quan tâm đến chấn động trong lòng, chỉ thấy nàng vừa lấy chí bảo phòng ngự vừa biến ra vô số phân thân bay đến tứ phương tám hướng.
Ý muốn tránh khỏi đòn tấn công của Khai Thiên phủ.
Nhưng mà nàng phát hiện ra rằng cho dù nàng biến hóa ra bao nhiêu phân thân, Khai Thiên phủ vẫn đánh về bản thể của nàng.
Không những như thế, tốc độ của nàng cũng chậm hơn lúc bình thường rất nhiều do ảnh hưởng của không gian xung quanh ngưng đọng và ngừng thời gian.
Khiến nàng căn bản không thể trốn khỏi phạm vi tấn công của Khai Thiên phủ.
Khi lưỡi búa càng lúc càng gần, thậm chí Mộng Yểm còn cảm nhận được nguyên thần của mình bị khí tức của lưỡi búa phát ra chém đến đau nhói.
Nàng không dám tưởng tượng nếu như cái búa này thật sự chém lên người của nàng, nàng có chết luôn hay không?
Mặc dù trong lòng có vô số suy nghĩ, nhưng động tác của Mộng Yểm không hề chần chừ.
Nếu chạy không được vậy nàng phải chuẩn bị chống đỡ chính diện.
Trong lúc lấy chí bảo phòng ngự ra, nàng cũng nhanh chóng kết ra các loại pháp ấn, đánh ra vô số pháp tắc chém vào lưỡi rìu Khai Thiên phủ.
Ý muốn ngăn cản đòn tấn công của Khai Thiên phủ.
Cho dù không thể ngăn cản nhưng có thể tiêu hao năng lượng của Khai Thiên phủ cũng tốt lắm rồi.
Trong thoáng chốc, lấy Mộng Yểm làm trung tâm các loại pháp tắc đánh về phía Khai Thiên phủ.
Nhưng mà những pháp tắc điên cuồng mạnh mẽ này vẫn chưa tiếp xúc được với Khai Thiên phủ thì đã bị khí nhẫn của Khai Thiên phủ chém ra làm hai.
Khai Thiên phủ không hề bị ảnh hưởng bởi pháp tắc của Mộng Yểm, nó vẫn dùng tốc độ như cũ chém lên đầu của Mộng Yểm.
Đỉnh đầu của Mộng Yểm hiện lên một cái Tam Túc Bảo Đỉnh.
Cái Tam Túc Bảo Đỉnh này là một Tiên thiên linh bảo phòng ngự cực phẩm, có tiếng đứng trên đỉnh đầu thuộc dạng vô địch.
Nhưng mà khi Khai Thiên phủ chém trúng Tam Túc Đỉnh chỉ thấy hào quang rực sáng, Tam Túc Bảo Đỉnh và Mộng Yểm cùng bị chém ra làm hai.
Thánh Nhân chết!
Nói thì lâu như thế nhưng thực tế từ khi Đát Kỷ lấy Khai Thiên phủ ra cho đến lúc Mộng Yểm bị giết chết cũng chỉ trong thoáng chốc.
Tốc độ còn nhanh hơn cái chớp mắt của người bình thường vô số lần.
Bởi vì Mộng Yểm là Thánh Nhân cho nên mới có thể đưa ra nhiều cách đối phó trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng mà mọi thứ nàng làm đều đã định sẵn là phí công vô ích.
Dù sao thì khí cơ của nàng đã bị Khai Thiên phủ khóa chặt, trốn thế nào cũng vô dụng.
Giống như khi Bàn Cổ chém chết ba ngàn Ma Thần vậy.
Đát Kỷ nhìn Mộng Yểm bị chém ra làm hai ở trước mặt, nét mặt không khỏi ngơ ngác tỏ ra bất ngờ.
“Ta thế mà lại đồ Thánh rồi?” Nàng hơi kinh ngạc kêu lên.
Nàng vốn chỉ muốn dạy dỗ Mộng Yểm một bài học, dù sao thì Mộng Yểm nói cho dù để mặc Đát Kỷ tấn công như thế nào Đát Kỷ cũng không thể tổn thương đến nàng được, đương nhiên Đát Kỷ có chút không phục.
Như vậy cũng xem thường nàng quá rồi!
Nhưng Đát Kỷ không ngờ mình lại có thể chém chết Mộng Yểm chỉ trong một chiêu.
Quá bất ngờ!
“Hóa ra ta lại lợi hại như thế!” Nét mặt Đát Kỷ tỏ ra vui mừng không thôi.
“Phải rồi, ta phải ghi chép thời khác vui vẻ này lại.”
Đát Kỷ nghĩ như vậy rồi vội vàng lấy điện thoại ra tự sướng một tấm có mặt mình và cả thi thể của Mộng Yểm.
Còn không biết xấu hổ và giơ tay ngón tay làm ký hiệu chữ V.
Chụp ảnh xong, nàng lập tức gửi tấm ảnh này cho ca ca.
Ừm, cũng gửi cho cả Nữ Oa và Hậu Thổ.
Cho bọn họ xem thế nào là siêu sao quốc tế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận