Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 300 - Dương Tiễn không thoát nổi định luật bị vả mặt!

“Hóa ra thịt bò khô cũng ngon như vậy, tại sao thịt bò ta ăn trước đây lại giống như ăn vỏ cây vậy.”
Hai huynh muội cứ như vậy vừa ăn vừa ăn lấy ăn để đồ ăn trong khăn tay.
Không lâu sau, hai người đã bay đến Mai sơn, chỉ có điều đồ ăn trong khăn tay cũng bị ăn sạch.
Dương Tiễn vẫn chưa thấy đủ: “Ngon thì ngon nhưng mà quá ít.”
Dương Thiền đề nghị: “Sau này chúng ta thường xuyên đến tìm Lý Nguyên ăn chực đi.”
Dương Tiễn nhìn muội muội ánh mắt sáng long lanh, giọng điệu bỗng nhiên lạnh lùng: “Sau này ngươi ở Mai sơn tu luyện cho đàng hoàng, chỗ Lý đạo hữu ngươi không nên tới nữa.”
“Tại sao?” Dương Thiền đột nhiên lên giọng.
Nàng không hiểu tại sao ca ca nói lật mặt là lật mặt ngay.
Dương Tiễn thản nhiên nói: “Điều này sẽ ảnh hưởng đến tu vi của ngươi, tóm lại ta đều muốn tốt cho ngươi.”
Nói rồi hắn phất tay, tay áo tức khắc dấy lên một cơn lốc cuốn Dương Thiền lên nhanh chóng đưa Dương Thiền vào trong khuê phòng.
Sau đó Dương Tiễn thêm một vài pháp quyết lên khuê phòng của muội muội, trong nháy mắt xung quanh căn phòng được bố trí thêm mấy đạo ấn, phong ấn không gian này lại.
Dương Thiền không có năng lực phản kháng bị nhốt trong phòng, chỉ cảm thấy tức muốn nổ phổi.
Nàng thử rời khỏi phòng, nhưng cho dù nàng phá cửa đi ra từ hướng nào cũng sẽ bị một đường huyền quang chặn lại.
Thấy không đi ra được, Dương Thiền vừa giận vừa nóng lòng hét lên trời: “Dương Tiễn, ngươi là một người xấu, mau thả ta ra, nếu không sau này ta sẽ không nhận người ca ca là ngươi nữa.”
“Còn nữa trả toàn bộ những thứ ban nãy ngươi ăn lại cho ta.”
Nàng vốn cho rằng trải qua chuyện ngày hôm nay, ca ca sẽ nhìn Lý Nguyên bằng cặp mắt khác, không phản đối chuyện nàng đến tìm Lý Nguyên chơi nữa.
Không ngờ, nàng ngây thơ quá!
Dương Tiễn không để ý đến tiếng hét của muội muội, hắn tin sau này muội muội sẽ hiểu nỗi khổ của hắn.
Một mình hắn đến phòng luyện công của mình, bắt đầu suy nghĩ về tin tức nghe được từ Lý Nguyên.
Nếu sư phụ và Xiển giáo đã coi mình là quân cờ, đương nhiên ta không thể ngu ngốc mặc cho bọn họ sắp đặt nữa.
Nhưng mà thực lực của ta căn bản không đủ để phản kháng bọn họ, phải phá cục diện này thế nào đây?
Trong lúc Dương Tiễn đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nghe tiếng sáo vang đến điếc tai.
Tiếng sáo này lộn xộn vô cùng khó nghe, giống như có người thổi bừa ra vậy.
Nhưng mà âm thanh này truyền vào tai của Dương Tiễn, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, nhiếp hồn đoạt phách, đầu đau muốn nứt ra như nguyên thần sắp bị đánh tan vậy.
Dọa hắn phải nhanh chóng vận chuyển huyền công, muốn chống lại công kích của ma âm.
Nhưng mà cho dù hắn vận chuyển công pháp như thế nào, thậm chí đóng hết lục thức, nhưng căn bản không thể chặn ma âm truyền vào tai được.
“A, đây là ma âm từ đâu truyền tới, đau chết ta rồi!”
“Người nào đang tấn công bọn ta!”
“A, không chịu nổi nữa.”
“Nhị gia cứu mạng a!”
Cùng lúc đó, Dương Thiền nghe thấy âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền vào.
Mai sơn Lục Thánh cùng với mấy ngàn tiểu yêu đang nhôn nhao ôm đầu của mình, đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Âm thanh này lại tấn công tất cả mọi người ở Mai sơn.
“m thanh này phát từ trong phòng của muội muội lẽ nào muội muội xảy ra chuyện?”
Dương Tiễn lòng như lửa đốt, hắn cố nén nỗi đau nguyên thần bị xé nát, hắn muốn đến phòng của muội muội kiểm tra rõ ràng.
Đáng tiếc hắn bị ảnh hưởng bởi ma âm này, tay chân mềm oặt không có sức, căn bản không thể điều khiển nửa phần công pháp, càng không cần phải nói đến phòng muội muội kiểm tra tình hình.
Rốt cuộc là ai đang tấn công bọn ta?
Lẽ nào Dương Tiễn ta chết không rõ ràng như vậy sao?
Thật không cam lòng!
Trong lúc Dương Tiễn vô cùng tuyệt vọng, tiếng sáo nhiếp hồn đoạt phách đó bỗng nhiên ngừng lại.
Dương Tiễn cũng hồi phục lại một ít công lực.
Hắn thoáng giật mình vội vàng nhân cơ hội này bay đến phòng của muội muội.
Một phút trước, Dương Thiền đang ở trong phòng.
Dương Thiền hét lớn một lúc, nhưng cuối cùng không thấy ca ca trả lời càng khiến nàng càng thêm tức giận.
“Ca ca thối, Dương Tiễn đáng chết, ăn đồ ăn của người ta, kết quả còn lật mặt không nhận, thật sự tức chết ta rồi!”
Nàng thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh bàn, càng nghĩ trong lòng càng tức giận.
“Hừ, thế mà lại nhốt ta vào đây, vậy đừng trách ta quấy rầy các ngươi không được yên ổn.”
Nghĩ đến đây, Dương Thiền liền lấy sáo đào ra vận công pháp dùng sức thổi lung tung.
Muốn khó nghe bao nhiêu nàng thổi khó nghe bấy nhiêu.
Muốn điếc tai bao nhiêu, nàng thổi điếc tai bấy nhiêu.
Dương Thiền không hề biết uy lực của sáo đào này có thể so với Tiên thiên chí bảo.
Nàng chỉ muốn tạo ra tạp âm cực lớn, khiến cho ca ca và thuộc hạ ở Mai sơn không được yên ổn.
Vừa thổi không được bao lâu Dương Thiền bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến từng đợt âm thanh huyên náo ồn ào, giống như có rất nhiều người đang thảm thiết kêu lớn.
Trong lòng Dương Thiền hơi giật mình, động tĩnh lớn như vậy lẽ nào có yêu quái đánh đến sao?
Nàng vội vàng dừng thổi lung tung, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Í, sao âm thanh bên ngoài lại nhỏ lại rồi?”
“Ầm!”
Trong lúc này, một bóng dáng bỗng nhiên từ ngoài cửa xông vào phòng.
Chính là Dương Tiễn.
Dương Tiễn mở thiên nhãn nhanh chóng đánh giá bên trong phòng.
Nhưng không hề phát hiện nhân vật đáng nghi nào.
Kỳ lạ.
Hắn nén nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, quan tâm hỏi muội muội: “Ngươi không sao chứ? Lúc nãy có ai vào phòng không?”
Lúc này Dương Thiền không thèm giận dỗi ca ca nữa, nàng lắc đầu nói: “Ta không sao, càng không có ai vào đây. Lúc nãy bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ta nghe thấy Mai sơn Lục Thánh đều đang la hét thảm thiết?”
Dương Tiễn giải thích: “Lúc nãy có người thi triển ma âm tấn công Mai sơn, nếu không phải ma âm bỗng nhiên dừng lại, vi huynh suýt nữa hồn phi phách tán rồi.”
Nghĩ đến đây Dương Tiễn không khỏi cảm thấy sợ hãi: “Thật kỳ lạ, rõ ràng ta nghe thấy ma âm phát ra từ trong phòng của ngươi, nhưng tại sao không thấy kẻ địch.”
Dương Thiền ngơ ngác nói: “Ma âm? Sao ta không nghe thấy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận