Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1754 - Hoàng Vô Tà muốn tìm Lý Nguyên lý luận!

Hoàng Lão Tà kỳ quái nhìn nữ nhi, sao hắn cảm thấy, nữ nhi vừa nói đến Lý Nguyên, thì trở nên hưng phấn vậy?
Chẳng lẽ là vì quá hận?
Trên đường đến khách điếm, Hoàng Vô Tà thuận miệng hỏi nữ nhi: “Lão bản của ngươi, là tu vi gì?”
Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Hoàng Dung: “Tu vi ta cũng nhìn không thấu, nhưng hắn nói hắn là Đại Đạo chí cao.”
“Ha ha.”
Hoàng Vô Tà không nhịn được cười lên: “Hắn cũng thật dám khoác lác. Nếu hắn là Đại Đạo chí cao, thì ta chính là Đại Đạo chí cao cao rồi.”
Hoàng Dung: “Thực ra ta cũng không tin.”
Hoàng Lão Tà: “Ngươi nói hiệu của hắn là ‘Khoác Lác Đại Vương’, thật đúng là không sai chút nào.”
Hoàng Dung: “Lợi hại mà hắn từng khoác lác, còn có chuyện càng kỳ quái hơn.”
“...”
Hai người một đường vừa đi vừa nói, qua chừng nửa nén nhang, Hoàng Dung mang theo cha rốt cuộc trở về đến khách điếm.
“Chính là chỗ này.”
Hoàng Dung chỉ vào bảng hiệu của khách điếm, nói với cha.
Hoàng Vô Tà thấy khách điếm thế mà mở trong một hẻm nhỏ vắng vẻ thế này, vốn rất xem thường.
Song, hắn nhìn thoáng qua bảng hiệu, trên mặt không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc: “Bốn chữ lớn này, viết ra thương khung hữu lực, tự nhiên mà thành, cong lên một nét, sinh động như đao phong lạnh thấu xương. Người viết mấy chữ này, công lực thư pháp đã đạt đến cảnh giới gần như nhập đạo. Nếu là có thể vừa gặp mặt, vừa uống rượu, vừa thảo luận thư pháp với hắn, chẳng phải tốt thay!”
Hoàng Lão Tà đối với rất nhiều chuyện như cầm kỳ thi họa, y bặc tinh tượng, cửu cung bát quái, vân vân, đều có liên quan đến, hơn nữa mỗi dạng đều còn trình độ thâm hậu.
Chẳng qua, bởi vì học quá hỗn tạp, phân tán rất nhiều tinh lực và thời gian của Hoàng Lão Tà, nếu không, lấy thiên phú của Hoàng Lão Tà, chỉ sợ sớm đã đột phá đến Đại La Kim Tiên.
Hoàng Dung nhìn thoáng qua chiêu bài, cạn lời nói: “Mấy chữ này tốt như vậy à?”
Hoàng Vô Tà gật đầu nói: “Tốt, thật sự rất tốt, so với chữ do ta viết, còn kém vài phần đạo vận. Ngươi biết người viết mấy chữ này hả?”
Tuy, Hoàng Lão Tà có thể cảm nhận được mỹ cảm của bốn chữ lớn ‘Có gian khách điếm’, nhưng pháp tắc đại đạo tầng càng sâu, lấy cảnh giới của hắn lại nhìn không thấu.
Vì thế, hắn mới có thể nói mấy chữ này, so với chữ hắn viết còn kém vài phần đạo vận.
Hoàng Dung: “Không biết, đợi lát nữa hỏi lão bản, xem hắn biết không.”
Ting ling ling!
Nàng vén rèm cửa lên, nói với cha: “Đừng đứng ở cửa xem chữ nữa, mau vào nhà thôi.”
Hoàng Vô Tà đưa ánh mắt nhìn về phía chuông gió trên rèm cửa, bất ngờ nói: “Ấy, tiếng chuông gió này còn thật dễ nghe, nếu như dùng mấy chiếc chuông gió này, để đệm nhạc cho Bích Hải Triều Sinh Khúc ta sáng tác, nhất định hoàn mỹ.”
Hoàng Dung đắc ý nói: “Những chiếc chuông gió này, từng chiếc đều là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, âm thanh phát ra đương nhiên dễ nghe.”
Hoàng Vô Tà ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ha ha, nếu ta tin thì ta là đồ ngốc.”
Hoàng Dung: “...”
Nàng run rẩy khoé miệng, nhắc nhở: “Cha nói đừng nói kiêu như vậy, cẩn thận bị vả mặt.”
Hoàng Vô Tà ưỡn ngực, chắp tay đi vào khách điếm, thờ ơ nói: “Có thể khiến ta vả mặt, trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây.”
“Cha nhớ lời ngươi đã nói là được.”
Hoàng Dung cũng không tranh cãi với cha nữa, nàng mang cha đi tới đại sảnh, vẻ mặt không khỏi có phần ngoài ý muốn.
Nàng nhìn thấy, Lý Nguyên lúc này đang chơi cờ vây với một lão đầu râu trắng.
Lão đầu này râu tóc bạc trắng, trán hơi nhô ra, mặt mũi lại nhẵn bóng hồng nhuận như hài nhi.
Lão đầu mặc một bộ đạo bào thái cực màu xám trắng, trong tay cầm một cây phất trần bạch ngọc.
Thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, phiêu miểu trừ trần không nói nên lời.
Lão đầu này là ai?
Sao từ trước tới giờ chưa từng thấy?
Bề ngoài còn không tệ, có tiềm chất giả thần côn.
Hoàng Dung ở trong lòng bình luận.
Hoàng Vô Tà cũng nhìn thấy hai người đánh cờ trong đại đường.
Dung mạo của Lý Nguyên, làm cho hắn kinh ngạc không thôi.
Hắn đời này, cũng từng thấy không ít người kinh tài tuyệt diễm.
Nhưng không người nào có phong thái, có thể so với nam tử trước mắt này.
Chỉ là, tu vi có hơi kém!
Mới Địa Tiên sơ kỳ.
Hắn cũng chú ý tới lão đầu tiên phong đạo cốt.
Trong mắt Hoàng Vô Tà không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc.
Hắn phát hiện, lão đầu này, giống với nữ tử tên ‘Tiểu Tê Tử’ hắn nhìn thấy lúc trước, khí tức đều khiến người ta không đoán được, linh lực khiến người ta dò xét không rõ, ngồi ở đó, tựa như cùng thiên địa càn khôn hòa thành một thể.
Nhưng cẩn thận nhìn lại, lão đầu lại tỏ ra vô cùng bình thường, giống như cảm giác vừa rồi, đều là ảo giác.
Thật là làm cho người ta kỳ quái.
Tiên Đường Trường An, không hổ là thánh địa Nhân tộc, địa linh nhân kiệt, người kỳ lạ cũng nhiều.
Hoàng Vô Tà ở trong lòng cảm khái nói.
“Lý Nguyên, ta về rồi đây!”
Hoàng Dung nhảy đến phía sau Lý Nguyên, giọng điệu nhẹ nhàng nói.
Thì ra soái ca này chính là Lý Nguyên?
Vẻ mặt Hoàng Vô Tà hơi kỳ quái.
Thái độ của nữ nhi khi nói chuyện với Lý Nguyên, không giống như thái độ sau khi bị lừa nên có!
Còn có, nữ nhi không phải nói thực lực của Lý Nguyên sâu không lường được sao?
Địa Tiên sơ kỳ cũng gọi là sâu không lường được hả?
Lý Nguyên trợn trắng mắt với Hoàng Dung, hờ hững nói: “Ngươi xác định vừa rồi ngươi ra ngoài, không phải là vì trốn rửa chén?”
Hoàng Dung cười ‘hì hì’, không nói tiếp, mà giới thiệu cha nàng với Lý Nguyên, nói: “Hì hì, vừa rồi ta ở trên đường gặp phải cha ta, đây là cha ta.”
Lý Nguyên đặt xuống một quân cờ, bình tĩnh nhìn Hoàng Vô Tà, nói: “Ngồi.”
Hoàng Vô Tà thấy thái độ của Lý Nguyên rất bình thản, lúc nói chuyện, cũng không biết đứng dậy hành lễ, gọi hắn một tiếng ‘bá phụ’, trong lòng lập tức không vui.
Thực ra, Hoàng Vô Tà bình thường cũng không phải một người chú trọng lễ tiết, trái lại, hắn rất không ưa mấy thứ lễ nghi tôn ti hữu tự.
Nhưng mà, chẳng biết tại sao, hắn thấy Lý Nguyên, lại rất khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận