Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1422 - Lý Tự Nhiên khóc

Tuy nàng mới đến Tô phủ không lâu, nhưng chuyện xảy ra giữa Lý Tự Nhiên và Lý Nguyên, bởi vì Lý Nguyên không có che đậy nên đương nhiên không gạt được cảm giác của Tiểu Tê Tử.
Nếu không lúc rời đi, nàng sẽ không dùng loại ánh mắt đó nhìn Lý Tự Nhiên.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ thở phì phò của con gái, không khỏi an ủi: "Chẳng qua là một con giun dế nhe răng trợn mắt ở trước mặt ta mà thôi, hà tất để ở trong lòng?"
Theo cái nhìn của Lý Nguyên, sự uy hiếp của Lý Tự Nhiên đối với hắn giống như một con kiến đang giơ tay muốn uy hiếp thần linh vậy.
Có vẻ ngây thơ mà nực cười.
Sao thần linh có thể bận tâm về sự uy hiếp của con kiến cơ chứ?
Tiểu Tê Tử: "Tuy hắn là con kiến hôi, thế nhưng đắc tội cha thì vẫn không được. Sau khi trở về, ta sẽ an bài một kết cục 'tốt' cho hắn."
Lý Nguyên nhún vai.
Vẻ mặt không sao cả.
Bởi vì ngoại trừ số ít mấy người ra, cái khác hắn không quan tâm vận mệnh của những người khác cho lắm.
"Bịch!"
Đúng lúc này, Lý Tự Nhiên cuối cùng cũng đuổi kịp, sau đó không chút do dự quỳ xuống trước mặt Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử.
Còn chưa mở miệng cũng đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Sợ hãi, hầu như muốn tuôn ra con ngươi của hắn!
"Xoạch!"
Đám người Tô Mạc Già, Tống Tân Dương, Tống lão đầu thấy sau khi Lý Tự Nhiên đuổi kịp Lý Nguyên rồi vẫn không có động thủ công kích mà là trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Nguyên, ai nấy đều cả kinh đến rớt cả tròng mắt xuống đất.
Mọi người há hốc miệng, rất lâu sau vẫn chưa thể khép lại được.
Nét mặt tràn đầy vẻ khó tin, thật lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Thật sự là, cảnh nên quá nằm ngoài dự đoán của mọi người!
Đại gia nằm mơ cũng không nghĩ tới, trước một giây còn hùng hổ, nói muốn nghiêm khắc giáo huấn Lý Nguyên Lý Tự Nhiên, đảo mắt liền cho Lý Nguyên quỳ xuống a?
Quá đột ngột rồi, một chút điềm báo trước cũng không có.
"Đây là có chuyện gì xảy ra thế? Không phải Lý đại nhân muốn đi dạy dỗ Lý lão đệ sao?"
"Đúng vậy, cho dù không dạy dỗ thì cũng không cần quỳ xuống vậy đi?"
"Đây rốt cuộc là sao vậy?"
"Lý đại nhân là bị hóa điên à?"
"Tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm hai vị lão tổ tông, xin hai vị lão tổ tông thứ tội!"
Vẻ mặt Lý Tự Nhiên cầu xin, khẩn khoản nói với Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử...
Nói xong, Lý Tự Nhiên dập đầu không ngừng.
Cái trán đập trên nền đất, làm nát cả phiến đá xanh rêu.
Hắn cũng coi như là con cháu hoàng thất, nếu không đã không có tư cách tiến vào phủ Nội Vụ.
Cho nên mới phải gọi Tiểu Tê Tử là lão tổ tông.
Chẳng qua hắn là đời sau rất xa, rất xa nữa của Lý Nhị, hơn nữa còn là dòng thứ chi thứ.
Đám người Tô Mạc Già, Tống Tân Dương nghe Lý Tự Nhiên gọi Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử là lão tổ tông, còn mở miệng cầu xin tha thứ.
Vẻ mặt càng thêm nghệt ra.
Với cái dáng vẻ non nớt đó của Tiểu Tê Tử? Mà lại gọi là lão tổ tông?
Mọi người càng khẳng định, chỉ sợ Lý Tự Nhiên đã thực sự hóa điên!
Cái này cũng quá đột nhiên đi!
Tiểu Tê Tử nhìn Lý Tự Nhiên cầu xin tha thứ, vẻ tức giận trên mặt không có vì vậy mà biến mất, nàng cười lạnh nói: "Ngươi đúng là giỏi thật đấy. Trước đây những người các ngươi len lén buôn bán linh đan trong cung, ta mặc kệ các ngươi, không ngờ ngươi thậm chí ngay cả cha ta cũng dám uy hiếp!"
Cảm nhận được lãnh ý của nữ hoàng bệ hạ, Lý Tự Nhiên sợ đến cơ thể run như cầy sấy.
Mồ hôi đã sớm làm ướt tóc hắn.
"Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân cũng không dám nữa, xin lão tổ tông nể tình tiểu nhân là huyết mạch của Lý thị, có thể cho tiểu nhân cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời lần nữa!"
Lúc này Lý Tự Nhiên đã kinh hoảng đến mức mất hết hồn vía, chỉ biết không ngừng cầu xin tha thứ dập đầu, muốn dập tắt lửa giận của nữ hoàng bệ hạ.
Tiểu Tê Tử lãnh đạm nói: "Đừng ở đó làm xấu hổ thêm cho hoàng thất nữa, chính ngươi trở về tự sát đi. Bên trong cơ thể ngươi, không xứng chảy xuôi huyết mạch của Lý thị."
Nói xong, nàng không để ý tới Lý Tự Nhiên nữa, kéo bàn tay dày rộng của cha rời đi.
Chỉ để lại Lý Tự Nhiên quỳ trên mặt đất, rất lâu sau vẫn không đứng dậy, giống như là mất hồn.
Lại không đứng lên được nữa!
Mà Lý Nguyên, từ đầu đến cuối đều có vẻ bình tĩnh như nước.
Ánh mắt nhìn Lý Tự Nhiên giống như nhìn một người xa lạ không có chút quan hệ nào.
Đám người Tô Mạc Già, Tống Tân Dương nghe song phương đối thoại.
Đột nhiên hiểu ra.
Hình như không phải Lý Tự Nhiên bị hóa điên đâu, mà là thật sự rất sợ Tiểu Tê Tử. Hơn nữa nghe giọng điệu của Tiểu Tê Tử, có vẻ nàng là người trong hoàng thất đại đường.
Đồng thời có địa vị cực cao trong hoàng thất.
Nếu không thì nàng sẽ không nói đã sớm biết đám người Lý Tự Nhiên đang len lén bán linh đan của hoàng thất.
Mà Lý Nguyên là cha của Tiểu Tê Tử.
Nói như vậy, Lý Nguyên cũng là thành viên của hoàng thất à?
Hơn nữa địa vị còn cao vô cùng?
Hèn gì hắn có thể tùy ý lấy ra hai viên trâu châu hồng lớn bằng quả trứng gà làm quà tặng, hèn gì hắn không đặt lời uy hiếp của Lý Tự Nhiên ở trong lòng, thì ra hắn là thành viên hoàng thất!
Tô Mạc Già đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đều có thể nghĩ thông suốt!
Hắn không ngờ mình thế mà lại vô tình kết giao với một vị thành viên hoàng thất có địa vị tôn quý như thế.
Còn xưng huynh gọi đệ với đối phương nữa.
Mình cũng quá may mắn đi!
Tống Tân Dương ở một bên, trong mắt càng thêm lập lòe.
Hắn đã không kịp chờ đợi muốn kết giao với Lý Nguyên!
Còn có, tiểu cô nương kia thực sự rất cool, rất ngầu!
Bễ nghễ thiên hạ, quyền sanh sát trong tay, nhất ngôn cửu đỉnh, giống như là nữ vương.
So với dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu gọi cha nấu cơm lúc bình thường hoàn toàn là hai thái cực.
Vào lúc ban đêm.
Lý Tự Nhiên tự bạo nguyên thần mà chết ở trong nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận