Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 926 - Cương thi chiến sát thi, thiên lôi đối địa hỏa

Mông Vũ thấy con trai bị một con chó mù mắt chặn lại, vừa sợ vừa giận hắn. Không ngờ Đại Đường lại khó chơi như vậy.
Không do dự nhiều, hắn rút bảo kiếm của mình ra, cũng phi thân giết về phía Lý Nhị.
Soạt!
Chỉ là hắn vừa bay lên bầu trời thì thấy một tàn ảnh nhào về phía hắn.
Nhìn kỹ, là một con quái khuyển hai đầu chưa bao giờ nhìn thấy.
Quái khuyển điên cuồng xé, cắn, bắt, đánh… về phía quanh thân Mông Vũ, răng của đối phương sắc bén cứng rắn như kim thép vậy.
Cơ thể Mông Vũ có thể nói là kim cang bất hoại, nhưng vẫn bị quái khuyển hai đầu cắn tạo thành từng lỗ máu, tràn ra khói đen cuồn cuộn.
Mà nắm đấm của hắn nện lên người quái khuyển hai đầu lại giống như nện lên huyền thiết, phát ra tiếng nổ lớn giống như kim loại, mà quái khuyển lại không sao, tiếp tục công kích không ngừng về phía hắn.
Cũng chỉ có Tàn Tinh bảo kiếm của hắn chém trên người đối phương, lúc này mới có thể tạo thành chút vết thương cho đối phương.
Nhưng cũng chỉ là vết thương, huyền quang chợt lóe trên người đối phương, vết thương trong nháy mắt đã được chữa khỏi.
Đây rốt cuộc là quái vật gì, tại sao lại lợi hại như vậy?
Lần đầu tiên Mông Vũ cảm thấy muốn công phá thành Trường An vốn không dễ dàng như suy nghĩ.
“Ầm đùng đùng.”
Vương Tiễn thấy Mông Vũ cũng bị chặn lại, hắn không chút do dự, lập tức suất lĩnh kỵ binh của mình bắt đầu công thành.
Số lượng cương thi chưa tới hai vạn, sau khi ngăn cản bộ binh Hắc Giáp và trọng chiến xa thì đã không còn năng lực ngăn cản công kích của kỵ binh nữa.
Tiểu Tê Tử thấy thế, trong lòng khẽ động, lập tức phái Hậu Khanh đi ngăn cản Vương Tiễn.
Bên ngoài thành Trường An đánh thành một đoàn, tiếng đánh nhau chém giết vang vọng vòm trời, cả đại địa đều bởi vậy mà run rẩy không ngừng.
Dân chúng bình thường trong thành cảm giác giống như tận thế giáng lâm, cả đám đều trốn trong nhà, lạnh run, không biết sẽ có vận mệnh gì đợi mình ở tương lai?
Cũng có vô số tín đồ yên lặng cầu khẩn thần minh, hy vọng thần minh có thể hiển linh để bản thân vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng bất kể là Thiên Đình hay là Huyền môn, hoặc là Phật môn, thì đều không ra tay.
Vốn bởi vì Nhân tộc là nông trường hương khói của mình, vì hương khói không đứt đoạn, khí vận không suy, nên ban đầu thế lực ba phương Ngọc Đế, Thái Thượng Lão Quân, Như Lai đều chuẩn bị phái người trợ giúp Nhân tộc.
Nhưng lúc bọn họ đang muốn phái người thì đột nhiên cảm nhận được Thiên Đạo có biến hóa.
Trải qua một phen thôi diễn, bọn họ kinh ngạc phát hiện địa vị Nhân tộc ở hồng hoang có dấu hiệu không ổn định.
Có dáng vẻ lung lay sắp đổ bất cứ lúc nào.
Dường như sau khi Nhân tộc bị đại quân Sát Thi công phá sẽ không được Thiên Đạo quan tâm nữa, sẽ mất đi thân phận thiên địa của nhân vật chính.
Cảm nhận được tin tức này, những đại năng như Ngọc Đế, Như Lai, Thái Thượng Lão Quân, Phù Nguyên Tiên Ông vừa khiếp sợ, lại bất ngờ, còn có chút mừng rỡ.
Bọn họ thân là đại năng tuyệt thế khống chế vạn tộc hồng hoang, tất nhiên không hy vọng hồng hoang có chủng tộc được Thiên Đạo đặc biệt quan tâm, không chịu sự khống chế của mình.
Nếu như Nhân tộc thật sự mất đi địa vị nhân vật chính thiên địa, đương nhiên bọn họ vui vẻ rồi.
Bởi vì như vậy, lúc bọn họ muốn làm gì Nhân tộc cũng không cần lo lắng sẽ bị Thiên Đạo cắn trả.
Nghĩ đến đây, bọn họ lập tức dừng ý định phái người trợ giúp Nhân tộc đối phó Sát Thi.
Mà lựa chọn đứng ngoài cuộc.
Yên lặng theo dõi kỳ biến.
...
Đại quân cương thi và đại quân Sát Thi đánh nhau một canh giờ, vẫn không phân được thắng bại.
Bất kể là Sát Thi hay là cương thi đều không biết mệt mỏi, không biết sợ hãi.
Bởi vậy mức độ kịch liệt của chiến đấu chẳng những không chút yếu đi, ngược lại còn có xu thế ngày càng kịch liệt.
Tiểu Tê Tử đứng thẳng trên tường thành, yên lặng nhìn chăm chú động tĩnh của chiến trường.
Mặc dù ngẫu nhiên cũng có mấy Sát Thi lọt lưới, công kích vị trí của Tiểu Tê Tử.
Chỉ là những Sát Thi này đều bị Nữ Bạt giải quyết dễ dàng.
Hoàn toàn không thể gần cơ thể của Tiểu Tê Tử.
Ầm đùng đùng.
Ngay khi chiến đấu rơi vào bế tắc thì một tràn động tĩnh rất lớn truyền đến từ phía tây.
Có tiếng giáp phát ra tiếng va chạm, có ngựa chạy phát ra cộng hưởng vô cùng hấp dẫn lòng người.
Lại trôi qua một lúc, Lý Nhị đột nhiên chú ý tới trên bầu trời phía chân trời xuất hiện một bóng đen.
Đợi bóng đen bay tới gần, Lý Nhị không tự chủ được há to miệng ra.
Đám đại thần Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Trình Giảo Kim cũng khiếp sợ đến mở to hai mắt, giống như nhìn thấy chuyện vô cùng khó tin.
Còn có Cấm Vệ quân xung quanh cũng truyền đến một trận bạo loạn.
Có vẻ sợ hãi không thôi.
Chỉ có hai người Tiểu Tê Tử và Nữ Bạt là có thể duy trì bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú về bầu trời.
Chỉ thấy ở phương xa của bầu trời có mười hai con cự long màu đen kéo một chiếc xe rồng màu đen khổng lồ.
Cự long tản ra khí tức tuyên cổ bất hủ, uy áp bá chủ thiên địa, khí thế đoạt người tâm phách, chỉ nhìn lướt qua đã khiến hai chân người ta run rẩy, dường như linh hồn đều muốn rời khỏi cơ thể.

Trên xa giá, một nam tử trung niên vẻ mặt uy nghiêm ngồi lên, đầu đội vương miện.
Tiểu Tê Tử nhìn đối phương, lẩm bẩm nói: “Có lẽ hắn là Tần Thủy Hoàng.”
Lý Nhị thấy Tần Thủy Hoàng khinh thường thiên hạ, thần thái uy nghiêm vô song thì không khỏi nghẹn ngào.
Hắn không thể không thừa nhận đối phương khí phách hơn hắn nhiều, vừa nhìn đã có loại khí thế vô thượng chủ tể tam giới, càn khôn độc đoán.
Chỉ là, giờ phút này hắn đã bất chấp cảm khái, sự chú ý của hắn đã bị đại quân Hắc Giáp mênh mông phía dưới Tần Thủy Hoàng hấp dẫn sự chú ý.
Hắn liếc mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy rậm rạp chằng chịt, liên tiếp đất trời, không thấy điểm cuối, không biết đại quân Hắc Giáp rốt cuộc có bao nhiêu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận