Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2125 - Lâm Đại Ngọc tự ti!!

Khí chất cũng lạnh lùng, tràn đầy uy thế, giống như nữ vương cao quý.
Ngay lúc Lâm Đại Ngọc đang âm thầm suy đoán thân phận của vị khách này, Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh đã đến chào đón nàng ta vào.
“Tiểu Tê Tử bệ hạ, ngươi đã về rồi!”
Giọng điệu của Tiểu Thanh tuy rất cung kính nhưng vẫn có một chút tùy ý.
“Bạch Tố Trinh bái kiến bệ hạ.”
Bạch Tố Trinh thì có vẻ cung kính hơn Tiểu Thanh.
Lâm Đại Ngọc nghe cách xưng hô của hai vị sư phụ, đầu cô kêu ong ong một hồi, nhất thời bị sốc.
Bệ hạ sao?
Lẽ nào đây chính là nữ vương bệ hạ trong truyền thuyết?
Là thật hay giả vậy?
Có điều cũng chỉ có nữ vương bệ hạ trong truyền thuyết, mới có dung mạo và khí chất như vậy!
Lâm Đại Ngọc đột nhiên nhớ tới.
Trên đường đến đây, Tiểu Thanh đã nói.
Nữ vương bệ hạ là nghĩa nữ của Lý Nguyên, hầu như mỗi ngày nàng đều sẽ về ăn cơm.
Trước đây nàng vẫn nghĩ là tiểu sư phụ ăn nói linh tinh.
Nhưng bây giờ xem ra những điều tiểu sư phụ nói đều là thật sự?
Nữ vương bệ hạ thật sự là nghĩa nữ của Lý công tử sao?
Ôi chúa ơi!
Lâm Đại Ngọc căng thẳng đến mức tim cũng muốn nhảy ra khỏi lòng ngực rồi.
Tiểu Tê Tử nhìn thấy Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh, gương mặt nghiêm túc cũng nở một nụ cười.
Cảm giác không gian lạnh lẽo cũng được hòa tan.
“Tiểu Thanh tỷ tỷ, Bạch tỷ tỷ, các ngươi tới rồi.”
Trước khi Tiểu Tê Tử vẫn chưa trở thành nữ vương của năm 397, hai bên đã biết nhau, còn sống chung một quãng thời gian, bởi vậy Tiểu Tê Tử đối với Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh không hề có thái độ của nữ vương.
Tiểu Thanh thấy Tiểu Hủy Tử vẫn cư xử bình thường, lập tức vui vẻ nói: “Ta mang đồ đệ tới tìm nghĩa phụ của ngươi để chữa bệnh, nhân tiện đến thăm ngươi.”
Tiểu Tê Tử cười nói: “Ta thấy ngươi đến chủ yếu là muốn gặp nghĩa phụ ta!”
Tiểu Thanh đỏ mặt nói: “Nhìn cũng thấy rồi, đúng vậy.”
Nàng nhớ ra cái gì đó, mau nói với Lâm Đại Ngọc rằng: “Đồ đệ, mau tới bái kiến nữ vương bệ hạ.”
Lâm Đại Ngọc không dám chần chờ, vội vàng quay về phía Tiểu Tê Tử quỳ xuống đất cung kính bái kiến: “Dân nữ Lâm Đại Ngọc, bái kiến nữ vương bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, bệ hạ vạn phúc kim an!”
Tiểu Tê Tử bình tĩnh gật đầu nói: “Không cần đa lễ.”
Lâm Đại Ngọc cũng không dám chậm trễ: “Đa tạ bệ hạ.”
Tiểu Thanh cười nói với Tiểu Tê Tử: “Lần đầu gặp mặt, sao ngươi không tặng lễ ra mắt?”
Bạch Tố Trinh thấy tội lỗi khi muội muội mình lừa Tiểu Tê Tử lấy lễ vật.
Nàng cảm thấy muội muội không biết phân nặng nhẹ,
Tuy rằng, quan hệ của các nàng với Tiểu Tê Tử rất tốt, nhưng dù sao Tiểu Tê Tử cũng là nữ hoàng của Cửu Thiên, nếu điều này khiến Tiểu Tê Tử không vui thì không hay rồi.
Bạch Tố Trinh mau chóng hoà giải nói: “Tiểu Thanh, sao ngươi có thể xin lễ vật của bệ hạ?”
Nàng lại quay sang nói với Tiểu Tê Tử: “Bệ hạ, ngươi đừng nghe Tiểu Thanh nói bậy, nàng nói chuyện không có suy nghĩ.”
Tiểu Thanh thấy tỷ tỷ quở trách, nàng cắn rứt rụt cổ lại.
Nhưng Tiểu Tê Tử cũng không để ý nói: “Không sao, nếu Tiểu Thanh tỷ tỷ đã nói vậy, ta cũng không thể giả vờ chưa nghe.”
Tiểu Thanh nghe vậy, vui mừng khôn xiết.
Tiểu Tê Tử nói như vậy, rõ ràng là đồng ý tặng lễ vật.
Nàng hào hứng nhìn chằm chằm Tiểu Tê Tử, suy đoán xem Tiểu Tê Tử sẽ tặng cho Lâm Đại Ngọc lễ vật ra mắt gì.
Tiểu Tê Tử thân là Thánh Nhân, lễ vật ra mắt hẳn là sẽ không tệ chứ?
Tiểu Tê Tử trong lòng khẽ động, trong tay liền xuất hiện hai cái rìu Tuyên Hoa.
Tiểu Hủy Tử đem hai rìu Tuyên Hoa đưa cho Lâm Đại Ngọc, gương mặt nở nụ cười nói: “Đây là một đôi rìu Tuyên Hoa, ta đưa cho ngươi dùng để phòng thân!”
Tiểu Thanh, Bạch Tố Trinh, Lâm Đại Ngọc, cùng với Tiểu Long Nữ ở một bên nhìn chiếc rìu trong tay Tiểu Tê Tử, mọi người đều nhìn nhau, không nói nên lời.
Đôi rìu Tuyên Hoa này có hàn khí bức người, uy phong lẫm liệt, được bao quanh bởi hoa văn và đạo văn cực kỳ tinh khiết, vừa nhìn liền thấy vô cùng phi phàm.
Nhưng vấn đề là hai cái rìu này có lưỡi rìu to lớn như những chiếc quạt lá cọ
Cán búa cũng to như cánh tay người trưởng thành.
Hai cái rìu to này gộp lại với nhau còn lớn hơn người của Lâm Đại Ngọc.
Lâm Đại Ngọc nhìn có vẻ mỏng manh, yếu ớt, vì vậy nàng thật sự không hợp với hai lưỡi rìu sắc bén này.
Hai cái rìu to này, rõ ràng chỉ hợp với nam nhân cao tám thước, bắp thịt cuồn cuộn như rồng với tính cách liều lĩnh sử dụng mà thôi!
Tiểu Thanh, Bạch Tố Trinh và những người khác thật sự không dám tưởng tượng cảnh Lâm Đại Ngọc cầm hai cái rìu Tuyên Hoa trong tay cùng chiến đấu với người khác.
Điều này quá khó tin rồi.
Thậm chí Tiểu Thanh cũng nghi ngờ liệu Lâm Đại Ngọc có thể sử dụng được hai chiếc rìu này không?
Hai lưỡi rìu to này vừa nhìn liền biết không hề nhẹ.
Lâm Đại Ngọc nhìn lưỡi rìu to trước mặt với vẻ mặt bối rối.
Nàng không biết, mình có nên nhận lấy hay không?
Nếu nhận lấy, nàng sợ hai lưỡi rìu này sẽ đè chết nàng.
Nhưng nếu không nhận, đây chính là lễ vật nữ vương bệ hạ ban thưởng, nàng có thể không nhận sao?
Hức hức, tại sao bệ hạ lại cho ta hai cái rìu này?
Tiểu Thanh không thể không phàn nàn với Tiểu Tê Tử: “Bệ hạ, ngươi muốn đồ đệ của ta dùng hai cái rìu này làm lá chắn sao?”
Tiểu Tê Tử càng cười tươi hơn: “Cũng không tệ.”
Khoé mắt của Tiểu Thanh giật giật: “Bệ hạ sao không đổi một lễ vật tinh tế hơn, đồ đệ ta và hai cái rìu này nhìn không ăn nhập gì với nhau cả!”
Tiểu Tê Tử chầm chậm nói: “Nếu muốn lễ vật ra mắt, thì chỉ có đôi rìu Tuyên hoa này, nếu không muốn, thì quên đi. Như vậy ta cũng sẽ tiết kiệm được một Trung Phẩm Tiên thiên linh bảo”
Tiểu Thanh nghe thấy mấy chữ ‘Trung Phẩm Tiên thiên linh bảo’, thân thể giống như được gắn lò xo, không chút do dự liền đoạt lấy hai lưỡi rìu trên tay Tiểu Tê Tử một cái “vút”.
“Nếu bệ hạ đã ban tặng, sao chúng ta có thể từ chối được, đồ đệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận