Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 622 - Ta muốn uống rượu mạnh nhất!

Sau khi Lý Tú Ninh biết được biến cố Huyền Vũ môn, nàng đã trải qua các loại cảm xúc vô cùng khiếp sợ, thương tâm và bối rối.
Nàng không ngờ Lý Thế Dân sẽ kịch liệt phản kháng như vậy.
Ở lại trong phủ mấy ngày cũng không có ai để dốc bầu tâm sự, tâm trạng lại càng thêm phiền não, khó có thể bình tĩnh.
Không biết phải làm thế nào, đột nhiên nàng nghĩ tới Lý Nguyên nên mới chạy đến khách điếm.
Lý Nguyên nhíu mày, buông cuốn tiểu thuyết trong tay xuống.
Tiếu tấu của cuốn tiểu thuyết này vốn đang ổn, viết về sinh hoạt hàng ngày của nhân vật chính, rất phù hợp với khẩu vị của Lý Nguyên.
Không ngờ phía sau thậm chí còn có cái mũ xanh, làm cho hắn cảm thấy buồn nôn.
Bệnh văn thanh chết tiệt!
Hắn nghe thấy câu hỏi của Lý Tú Ninh, gật đầu nói: “Quả thực biết.”
“Chẳng trách ngươi nói Lý Nguyên Cát có tai ương đổ máu!”
Vẻ mặt Lý Tú Ninh cảm thán, nói.
Lúc ấy nàng vốn không tin, lại không ngờ rằng Lý Nguyên thậm chí có khả năng dự đoán cát hung.
“Nếu như ban đầu ngươi có thể nói hết cho chúng ta biết thì tốt rồi, sẽ không xảy ra chuyện huynh đệ tương tàn.”
Lý Tú Ninh hơi tiếc nuối, lại hơi oán giận đối với lời nói của Lý Nguyên.
Mấy ngày qua, người trong phủ Thái tử và phủ Tề Vương, ngoại trừ nữu quyến, tất cả nam nhân gần như đều bị giết hết, bao gồm cả mấy cháu ruột của Lý Tú Ninh.
Tâm trạng của nàng có thể hiểu.
Lý Nguyên uống một hớp trà thơm, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Ngươi có tin không, cho dù ban đầu ta nói cho các ngươi biết chuyện Huyền Vũ môn, Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân vẫn huynh đệ tương tàn. Hơn nữa kết quả còn có thể càng thảm thiết hơn.”
“Haiz!”
Lý Tú Ninh nghe thế cũng không phản bác mà chỉ thở dài thườn thượt.
Thật ra thì nàng hiểu rõ, mâu thuẫn của Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành căn bản là không thể hòa giải.
Lý Kiến Thành là Thái tử, mà Lý Thế Dân đã tới mức công lao cao chấn chủ.
Hai người đều không thể lui về phía sau, nhất định chỉ có thể ngươi chết ta sống.
“Bang.”
Lý Tú Ninh đột nhiên lấy túi thêu bên hông xuống, để trên quầy rượu.
“Đây là tiền, tùy ngươi lấy. Ta muốn uống rượu, mang loại rượu mạnh nhất của khách điếm ngươi ra đây.”
Lý Nguyên biết Lý Tú Ninh muốn say, vì vậy hắn không nói gì thêm, lấy xuống một bầu rượu, một cái chén rượu, đặt trước mặt Lý Tú Ninh.
Lý Tú Ninh hất nắp bình, không cần đến chén, trực tiếp rót thẳng vào miệng.
Bởi vì uống quá nhanh, còn có ít rượu tràn ra trên khóe miệng, làm ướt vạt áo nàng.
“Xì.”
Một ngụm lớn rượu vào cổ, Lý Tú Ninh cảm thấy như có ngọn lửa ở bên trong miệng, giống như thiêu đốt dạ dày của nàng. Sau đó toàn thân ấm áp, đầu váng mắt hoa, gương mặt đỏ rực, da đầu tê dại...
Nàng không nhịn được mở miệng thật lớn, đầu lưỡi phun ra, sợ hãi thán phục.
“y à oại ượu ì, uá ạnh ồi. (Đây là loại rượu gì, quá mạnh rồi)” Bởi vì quá mức kích thích, nàng nói chuyện cũng không rõ ràng lắm.
Lý Nguyên: “Đại Mạc Cô Yên, rượu mạnh nhất chỗ này của ta.”
Bảo hắn lấy rượu mạnh nhất, tất nhiên hắn sẽ lấy rượu mạnh nhất rồi, là loại một chén là gục.
Lý Tú Ninh há miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng ngay lúc này, nàng cảm thấy đầu óc thực sự quá choáng, vô số ngôi sao nhỏ vây quanh nàng chuyển động không ngừng. Nàng không chịu được gục luôn trên quầy rượu, sau đó liền bắt đầu khò khè.
Lý Nguyên thấy thế cũng không cảm thấy bất ngờ.
Đại Mạc Cô Yên, người bình thường uống một ngụm đã say, rót như Lý Tú Ninh vừa nãy nhất định là vài ngày nữa mới tỉnh lại được.
Trong lòng hắn khẽ động, Lý Tú Ninh lập tức bay lên không trung, bay thẳng lên gian phòng trên lầu.
Bạc trong túi thêu của nàng đủ để nàng trả tiền phòng mấy ngày rồi.
Ba ngày sau, cuối cùng Lý Tú Ninh cũng tỉnh lại.
Nàng chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, toàn thân dễ chịu, đã rất lâu rồi chưa được ngủ một giấc say như vậy.
Cảm nhận được cái chăn vô cùng mềm mại xung quanh, Lý Tú Ninh cảm thấy như thế này thật giống với nàng khi còn bé, mệt mỏi thì núp trong vòng tay của mẫu thân, vô cùng ấm áp.
Nàng không nhịn được thoải mái duỗi cái lưng mỏi, thân thể ở trên giường biến thành hình chữ đại, hai tay hai chân vẫn còn ở trên cái chăn mềm mại không ngừng cọ.
Chăn?
Đột nhiên, Lý Tú Ninh phản ứng lại, trong lòng giật mình kinh ngạc.
Tại sao nàng lại ngủ thiếp đi? Hơn nữa cái chăn của mình trở nên mềm mại như vậy từ lúc nào?
Nàng giật mình, mở hai mắt, sau đó giật bắn dậy từ trên giường.
Nàng vội vàng đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút.
Đây không phải là nhà mình.
Đây là phòng khách của Lý Nguyên.
Tại sao mình lại ngủ ở đây?
Đột nhiên Lý Tú Ninh nghĩ đến điều gì đó, vội vàng kiểm tra thân thể của mình một chút.
Ôi!
Hoàn hảo, y phục vẫn vậy, đầy đủ không sứt mẻ.
Không ngoài ý muốn, Lý Tú Ninh lập tức cảm thấy yên lòng.
Nàng ngửa mặt ngã xuống giường, bắt đầu nghĩ lại rốt cuộc sao mình lại ngủ?
Lại còn ngủ ở khách điếm?
Ta nhớ rõ, ta muốn uống rượu, còn phải uống loại rượu mạnh nhất, sau khi Lý Nguyên cho ta một bình rượu thì bất tỉnh nhân sự!
Trời ạ, Lý Nguyên rốt cuộc là cho ta uống rượu, hay là uống thuốc mê, sao một ngụm đã say rồi?
Còn nữa, là hắn bế ta lên sao? Ngoại trừ hắn ra, thì không còn ai khác nữa!
Nghĩ đến đây, Lý Tú Ninh không nhịn được thẹn thùng dùng chăn che hai má mình lại.
Một lúc lâu sau, tâm trạng kích động lúc này mới bình ổn lại.
Nàng nghĩ đến là Lý Nguyên bế mình lên, ngoại trừ thẹn thùng, còn cảm thấy hơi quái lạ.
Bản thân là đại mỹ nữ siêu cấp, còn say đến nhân sự bất tỉnh, thế nhưng lại không xảy ra chuyện gì cả.
Hơi tổn thương lòng tự trọng!
Cảm nhận được chăn trên mặt mềm mại như không có gì, Lý Tú Ninh không nhịn được mà dùng mặt xoa mấy cái trên chăn.
“Cũng không biết chăn này dùng gì làm nên, quá mềm mại, còn có mùi thơm dễ ngửi, khiến bản thân không muốn dậy nữa.”
Nàng vùi mặt vào trong chăn, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy quá dễ ngửi, đột nhiên, hai má Lý Tú Ninh trở nên đỏ bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận