Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1147 - Diệp Lăng Không VS Côn Bằng!! (2)

Hắn định đi hỏi thử vị thánh nhân duy nhất còn lại, các thánh nhân kia của Hồng Hoang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đều đi đâu cả rồi?
Rất nhanh hắn đã đến trên không trung Yêu Sư Cung Bắc Ninh.
Diệp Lăng Không không có ý định khiêm nhường, hắn trực tiếp phóng ra khí tức mạnh mẽ của mình, toàn bộ sinh linh ở Bắc Minh đột nhiên cảm thấy hít thở khó khăn, hoa mắt chóng mặt, khó chịu như thể mạch máu sắp bị vỡ tung.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Luồng uy áp này rốt cuộc là đến từ đâu?”
“Ta cảm thấy mình sắp chết rồi!”
Cũng có người chú ý đến Diệp Lăng Không đứng chắp tay sau lưng bên trên Yêu Sư Cung.
“Là kẻ nào dám giở trò ở Yêu Sư Cung?”
“Mau đi báo với Côn Bằng lão tổ.”
Thực ra không cần bẩm báo, động tĩnh lớn như vậy Côn Bằng lão tổ tất nhiên không thể không biết.
Hắn sớm đã phát hiện sự tồn tại của Diệp Lăng Không.
Cũng hiểu rõ luồng uy áp khiến hắn cảm thấy run sợ khiếp đảm chính là do người đàn ông lạ mặt này phát ra.
“Hắn là ai?”
“Hồng Hoang từ lúc nào xuất hiện một cường giả như vậy?”
“Khí tức người này phát ra dường như còn khó lường hơn cả Tam Thanh, nhưng dù là ở Hồng Hoang hay Mãng Hoang, ta cũng chưa từng nghe qua có cường giả nào có tướng mạo tương ứng với người này?”
“Vì sao hắn lại đến Yêu Sư Cung của ta làm ra hành vi khiêu khích như vậy?”
Côn Bằng lão tổ nhìn Diệp Lăng Không, trong đầu xoay chuyển vô số suy nghĩ, từ khi hắn trở thành thánh liền một mực giữ trạng thái khiêm tốn, chuyên tâm bế quan ổn định cảnh giới.
Hắn hiểu rõ bản thân dù là ở Mãng Hoang hay Hồng Hoang đều không được người ta ưa thích, bởi vậy nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Nhưng không ngờ bản thân khiên tốn như vậy vẫn bị phiền phức tìm đến cửa.
“Lẽ nào đây là kẻ ta kết thù khi tu luyện ‘Thôn Phệ Ma Công’, bây giờ đến để báo thù?”
Trong đầu Côn Bằng lóe lên một suy đoán.
Hắn tu luyện Thôn Phệ Ma Công đã nuốt vô số sinh linh, số người kết thù tất nhiên nhiều không đếm xuể……
Hắn vốn nghĩ rằng, Côn Bằng sẽ lập tức ra gặp hắn, nhưng hắn chắp tay một lúc lâu mới phát hiện, Côn Bằng vẫn đứng ở trong phòng luyện công, hai mắt không còn chuyển động.
Việc này khiến cho Diệp Lăng Không không còn gì để nói.
Vị Thánh Nhân này, nhát gan đến vậy sao?
Việc đã đến nước này, sao vẫn có thể ngồi yên.
Thôi quên đi, nếu ngươi đã không ra, vậy ta sẽ đi vào.
Trong lòng Diệp Lăng Không hơi lay động, hình bóng của hắn, đang ở phía trên tiểu tiêu thất Yêu Sư Cung, một giây sau đó, đã xuất hiện trước tầng phòng ngự nặng nề trong phòng luyện công.
Côn Bằng lão tổ phát hiện ra nam tử xa lạ kia., vậy mà lại xuất hiện trước mặt mình, trái tim không ngừng đập mạnh.
Người này vào đây bằng cách nào?
Tại sao đại trận phòng ngự của ta, không phát ra cảnh báo?
Như vậy chẳng phải nói, tu vi của hắn, cao hơn so với ta sao.
Tâm tình Côn Bằng lão tổ trở nên nặng nề.
Khi Diệp Lăng Không vừa trốn vào phòng luyện công của Côn Bằng, một hình bống đột ngột vọt vào phòng luyện công, vừa tức giận, lại vừa vội vàng nói với Côn Bằng.
“Cha, vừa nãy không biết từ đâu chui ra một tiểu tử, dám ở ngoại công Đạo Tràng khiêu khích chúng ta…”
Người này, chính là con trai của Côn Bằng, Bằng Ma Vương.
Bằng Ma Vương đang báo cáo lại tình huống, đột nhiên, hắn kinh ngạc khi phát hiện ra, hiện hại trong phòng có thêm một người khác, mà người kia, chính là “Tiểu tử” trong miệng hắn.
Bằng Ma Vương không khỏi sợ hãi.
Hắn không hiểu, sao nhân loại này trước đó vẫn còn ở Yên Sư Cung, sao mà nhanh như vậy đã đến phòng luyện công của phụ vương.
Người kia làm sao có thể vượt qua mọi trận pháp phòng ngự tiến vào đến đây?
Tuy trong lòng Bằng Ma Vương đầy hoặc, nhưng hắn nói không chần chờ.
Chỉ là hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu mắng Diệp Lăng Không:
"Tiểu tử cuồng đồ ngươi từ đâu chui ra, sao lại dám dương oai ở Yêu Sư Cung của bọn ta?"
Diệp Lăng Không nghe thấy Bằng Ma Vương gọi hắn là "Tiểu tử", nhãn thần tràn đầy lãnh ý.
"Muốn chết!"
Giận dữ trong lòng, sát khí lưu chuyển.
Không thấy Diệp Lăng Không có bất kỳ động tác thừa nào, hắn chỉ liếc Bằng Ma Vương kia, cơ thể Bằng Ma Vương, lập tức trở nên mục nát, cả quá khứ và tương lai đều biến thành hủ bại.
“Dừng tay”
Côn Bằng lão tổ phát hiện ra ý đồ của Diệp Lăng Không, ngay lập tức quát một tiếng, muốn xuất thủ ngăn cản hành vi của Diệp Lăng Không.
Nhưng mà, Côn Bằng lão tổ vừa mới xuất ra một đạo Lốc Đại Ma pháp, thân thể Bằng Ma Vương, cũng lật tức từ hủ bại thành hư vô, biến mất không thấy hình bóng.
Ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.
Còn Côn Bằng sau phát ra Lốc Đại Ma pháp, vừa tiếp cận được Diệp Lăng Không , hắn đã tán loạn.
Hoàn toàn không tạo thành thương tổn với Diệp Lăng Không.
Côn Bằng thấy thế, vừa sợ vừa giận.
Hắn không nghĩ tới, lại có người dám ở trước mặt hắn, chém giết con của hắn.
Đây thực sự là không để hắn vào mắt. Đây là cố tình làm hắn mất mặt. mấu chốt là, mỗi lần xuất thủ, mặc dù không có giao phong kịch liệt. Nhưng lại sự thực đã chứng minh, thực lực của đối phương, xác thực vượt xa hắn. Việc này khiến cho Côn Bằng lo lắng nhất.
Đây rốt cuộc là cường giả từ nơi nào ra?
Tại sao phải tìm tới làm kinh sợ Côn Bằng ta, bắt ta vội vã thi triển Thánh Nhân pháp, chuẩn bị khiến Bằng Ma Vương sống lại.
Nhưng mà, hắn tìm khắp Hồng Hoang tam giới, tìm kiếm Cửu U vạn cổ, quá khứ vị lai, lại hoàn toàn không tìm được chân linh còn sót lại của Bằng Ma Vương.
Việc này nói rõ, Bằng Ma Vương đã bị mạt sát bên trong dòng sông thời gian.
Cũng không còn cách nào phục sinh.
Côn Bằng lão tổ không khỏi càng thêm phẫn nộ.
Mối thù giết con, không đội trời chung!
Tại sao ngươi muốn mạt sát chân linh nhi tử ta?" Côn Bằng giận dữ hét với Diệp Lăng Không.
Diệp Lăng không xem thường nói: "Hắn dám kinh nhục ta, ta chỉ là trực tiếp giết chết hắn, không làm hắn thống khổ. Đã coi như là pháp ngoại khai ân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận