Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 888 - Phản hồi Hồng Hoang (2)

Thế giới này đang nhanh chóng tới gần thủy tinh cầu màu tím ở không gian Hồng Mông.
Một khi bản nguyên chi lực của thế giới này bị tan biến hết thì như vậy thế giới này sẽ nối liền thành một thể với thủy tinh cầu màu tím ở không gian Hồng Mông, trở thành một phần của không gian Hồng Mông.
Xem ra, đây là thời điểm phản hồi Hồng Hoang.
Hơn nữa, còn có chút chuyện nhỏ trong nhà.
Đúng lúc này, chưởng môn Lâm Tiêu của núi Thanh Thành đi tới trước mặt Lý Nguyên, thần thái cung kính nói:
“Lý tiền bối, đại tiểu thư Diệp gia của hào môn Thiên Nam lúc này đang ở đại sảnh, nói là muốn bái kiến Lý tiền bối. Không biết Lý tiền bối có muốn gặp mặt nàng không?”
Lý Nguyên thản nhiên nói:
“Nàng tới tìm ta đơn giản là muốn chữa bệnh cho gia gia bị bệnh nặng của nàng, nhưng nàng không trả được cái giá này, cho nên không gặp cũng được.”
Lâm Tiêu nghe vậy thì sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên và hoảng sợ, hắn không ngờ, Lý Nguyên còn chưa gặp Diệp Tử Huyên mà lại biết rõ mục đích Diệp Tử Huyên đến đây như vậy.
Lần này Diệp Tử Huyên đến tìm Lý Nguyên quả thực là bởi vì gia gia Diệp Thiên Hùng của nàng bị bệnh tình nguy kịch đã hơn nửa năm, vẫn nằm liệt trên giường, y thuật thông thường không có cách chữa trị, cho nên muốn mời Lý Nguyên ra tay.
Diệp gia là quý tộc hào môn đẳng cấp thế giới, kế thừa đến nay đã hơn mười đời, tài phú và quyền thế của họ căn bản không thể so sánh với loại thế gia mới nổi như Trịnh gia.
Đáng tiếc, ở trong mắt Lý tiền bối, lại chẳng khác gì người bình thường.
Trong lòng Lâm Tiêu thầm cảm khái không thôi.
“Vậy ta đi ra từ chối nàng…”
Lâm Tiêu còn chưa dứt lời thì chỉ thấy một nữ tử dáng dấp cao gầy, khí chất ưu nhã đi vào sân.
Nữ tử khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, người mặc một bộ âu phục màu đen đơn giản cùng quần tây dài cùng màu, đi đôi giày da nhỏ màu trắng, nhìn vào nghiêm túc, chuyên nghiệp nhưng không mất đi vẻ nhã nhặn.
Khí chất không tầm thường, dáng người lại đẹp hoàn hảo.
“Diệp tiểu thư.” Lâm Tiêu thấy đối phương thì lập tức chào hỏi một tiếng.
Vẻ mặt Diệp Tử Huyên áy náy nhìn Lâm Tiêu và Lý Nguyên, nói:
“Lâm đạo trưởng, Lý tiền bối, Tử Huyên mạo muội xông vào hậu viên, xin hai vị thứ lỗi.”
Nàng nhìn Lý Nguyên, vẻ mặt thành khẩn nói:
“Cũng bởi vì bệnh tình của gia gia ta nguy kịch, lòng Tử Huyên nóng như lửa đốt, cầu xin Lý tiền bối có thể cứu gia gia ta, Diệp gia nhất định vô cùng cảm kích.”
Lý Nguyên nhìn thoáng qua Diệp Tử Huyên, không trả lời mà nói với Lâm Tiêu:
“Ta chuẩn bị rời khỏi…”
Lâm Tiêu nghe vậy thì không khỏi sợ hãi: “Lý tiền bối phải đi sao? Không biết còn có thể gặp lại hay không?”
Hắn vốn đang chuẩn bị tìm một cơ hội xem có thể bái sư tu luyện tiên pháp không, không ngờ Lý Nguyên lại phải rời đi.
Lý Nguyên nhàn nhạt nói: “Có duyên thì sẽ gặp lại.”
Nói xong, thân hình hắn trực tiếp biến mất.
Từ đầu đến cuối, cũng không nói với Diệp Tử Huyên một câu nào.
Vẻ mặt Lâm Tiêu thất vọng mất mát.
Mà sắc mặt Diệp Tử Huyên cũng có hơi phức tạp.
Diệp gia còn chưa từng bị người nào không ngó ngàng nào như thế.
Nhưng nàng nhớ đến vừa rồi thân ảnh Lý Nguyên biến mất trong hư không ở trước mắt nàng, không khỏi tim đập nhanh hơn.
Trước đó, nàng vẫn còn hoài nghi Lý Nguyên có thật là thần tiên không, nhưng lúc này nàng không còn nghi ngờ nữa.
“Lý tiền bối này đi đâu?”
Phục hồi lại tinh thần, Diệp Tử Huyên vội vàng hỏi Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nói: “Chắc là trở về thế giới mà Lý tiền bối đang ở.”
Diệp Tử Huyên ngạc nhiên mở to hai mắt: “Hắn, hắn, ngươi nói hắn không phải người của thế giới chúng ta sao?”
“...”
Một giây sau.
Thân hình Lý Nguyên lập tức xuất hiện trong hoa viên phủ đệ của mình.
Hắn lập tức đi vào trong viện.
Đi vào vườn cây, chỉ thấy Tiểu Tê Tử đang cầm một cầm một cái lưới bướm, liều mạng đuổi theo một con gà trống lớn.
Gà trống lớn thì hoảng sợ chạy loạn, liều mạng chạy trốn.
Tiểu Tê Tử thấy Lý Nguyên thì lập tức vui mừng kêu lên:
“Phụ thân đến đúng lúc lắm, ta muốn ăn gà quay, phụ thân giúp ta bắt con gà trống này đi.”
Lúc nói chuyện, nàng cũng không dừng bước lại mà tiếp tục đuổi theo gà trống, và sử dụng lưới để bắt ra.
Đuổi gà trống đến gà bay chó sủa, hoảng hốt chạy loạn khắp nơi.
Lý Nguyên nghe xong yêu cầu của Tiểu Tê Tử thì trên trán nổi lên ba vạch đen.
Hắn lập tức bước lên mấy bước, ôm lấy Tiểu Tê Tử, giải thích: “Con gà trống này là người, không thể ăn được.”
Vẻ mặt Tiểu Tê Tử ngạc nhiên: “Tại sao nó lại là người? Không phải chỉ là một con gà trống sao?”
“Hahaha.” Khổng Tuyên lập tức phản absc.
Hắn không phải gà trống mà là khổng tước, là con khổng tước đầu tiên trogn thiên địa.
Nhưng mà âm thanh hắn phát ra chỉ là tiếng gáy.
Lý Nguyên: “Hắn tên Khổng Tuyên, là một con khổng tước, bởi vì lúc trước phạm sai lầm nên bị ta biến thành con gà để xử phạt, vì vậy không thể ăn được.”
“Khổng tước cũng có thể ăn được chứ?” Trên mặt Tiểu Tê Tử tràn đầy vẻ nóng lòng muốn thử.
Khổng Tuyên: “...”
Ly Nguyên nhéo mũi Tiểu Tê Tử, nói: “Hắn đã tu luyện thành người.”
“Á.”
Tiểu Tê Tử nghe vậy thì có hơi thất vọng.
Khổng Tuyên thì thở phào nhẹ nhõm.
Đứa bé hung dữ này nhìn rất đáng yêu nhưng không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, khổng tước xinh đẹp như vậy mà cũng muốn ăn, sau này nên cách xa nàng một chút.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ thất vọng của Tiểu Tê Tử thì nói: “Ta làm gà quay cho ngươi, ăn ngon hơn thịt khổng tước nhiều.”
“Được, được.”
Tiểu Tê Tử nghe vậy thì lập tức vui mừng vỗ tay.
Kể từ khi Lý Nguyên vào nhóm chat thì đã không tự mình xuống bếp nấu ăn trong thời gian dài.
Tiểu Tê Tử mỗi ngày đều ăn các loại đồ ăn vặt, bánh ngọt, coca, đồ uống, sữa chua.
Vừa mới bắt đầu còn cảm thấy hưng phấn nhưng sau khi ăn một hai tháng thì lại cảm thấy chán ghét.
Hiện giờ nàng nghĩ đến đồ ăn vặt đã thấy buồn nôn.
Đây cũng là lý do vì sao nàng đuổi theo Khổng Tuyên.
Lý Nguyên thấy Tiểu Tê Tử vui vẻ thì trong lòng cũng có hơi tự trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận