Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1848 - Duyên, tuyệt không thể tả

Đồng Tương Ngọc nhét thỏi vàng vào lòng, nàng thay đổi vẻ mặt đau lòng vừa rồi, nhiệt tình hỏi Lý Nguyên: “Công tử họ gì? Từ đâu đến? Định đi nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Chiều cao bao nhiêu, ba vòng thế nào? Nhóm máu gì? Có hôn phối gì chưa? Đúng rồi, có thể nói ngày sinh tháng đẻ của ngươi cho ta biết không? Yên tâm, tuyệt đối không đi tìm thầy bói hợp nhân duyên!”
Đương nhiên, câu nói sau cùng không biết là nàng che giấu hay vẫn là công khai trần trụi.
Đồng Tương Ngọc: Tuyệt đối là che giấu, trời cũng không thể biết được đâu!?
Không thể hù dọa soái ca được!
Ảnh hướng tới hình tượng hoàn mỹ, tài trí, ưu nhã, cao quý của ta trong lòng soái ca.
Đồng Tương Ngọc vừa lau nước miếng ở khoé miệng vừa giải thích với tác giả.
Nhìn Đồng chưởng quỹ hỏi kỹ lý lịch của Lý Nguyên, Bạch Triển Đường, Quách Phù Dung, Tiểu Bối ở một bên đều lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Đồng Tương Ngọc, Lý Nguyên chỉ trả lời một câu: “Các ngươi gọi ta Lý Nguyên là được rồi.”
Hắn ngồi bên chiếc bàn gỗ ở chính giữa tiền sảnh đại đường, Quách Phù Dung vội vàng dâng ấm trà lên, rót cho Lý Nguyên một chén: “Mời Lý công tử uống trà.”
Lý Nguyên nhìn nước trà có hơi đục ngầu, nói: “Ngươi vẫn là đổi cho ta một ấm khác đi, ta không quen uống trà để qua đêm.”
Quách Phù Dung lập tức đỏ mặt, nàng vội vàng giải thích: “Đều tại chưởng quỹ của bọn ta đấy, nàng là một người rất keo kiệt, nước trà thừa không nỡ bỏ, ngược lại còn để cho người ta tiếp tục uống.”
Đồng Tương Ngọc vội vàng giải thích: “Ta keo kiệt chỗ nào? Đây là đặc biệt để cho Lão Hình và Tiểu Lục Nhi uống, thầy trò bọn họ uống trà chưa bao giờ trả tiền, cho bọn họ dùng trà để qua đêm cũng coi như là tận dụng hết.”
“Hay lắm, thì ra Đồng chưởng quỹ lại đối xử với ta như vậy đấy!”
Đúng vào lúc này, một giọng nói bất mãn đột nhiên vang lên từ phía cửa ra vào.
Lý Nguyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bộ đầu trung niên mặc áo đen với một tiểu bộ khoái ăn mặc gọn gàng màu vàng, đeo yêu đao bước vào khách điếm.
Đồng Tương Ngọc nhìn thấy là hai người Hình bộ đầu cùng với Tiểu Lục, trên mặt không khỏi lộ ra xấu hổ.
Không ngờ nói xấu sau lưng người ta lại bị người trong cuộc nghe thấy được.
Duyên, thật là tuyệt không thể tả!
Mà mấy người Quách Phù Dung, Bạch Triển Đường, Tú Tài lại lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác với Đồng Tương Ngọc.
Đồng Tương Ngọc nhịn xuống sự xấu hổ, vội vàng giải thích với Hình bộ đầu: “y dà, thì ra Hình bộ đầu đã đến à, ta đang bảo không biết vì sao sáng nay lại có hỉ thước kêu trước cửa nữa. Hình bộ đầu ngồi đi, lão Bạch, rót trà cho Hình bộ đầu.”
Hình bộ đầu ngồi đối diện Lý Nguyên.
Yến Tiểu Lục thì rụt rè đứng phía sau Hình Úc Sâm.
Hình bộ đầu thấy lão Bạch rót trà cho mình, lập tức ngăn cản: “Rót trà thì miễn đi, ta không quen uống trà để qua đêm.”
Quách Phù Dung giật lấy ấm trà trong tay Bạch Triển Đường, phỉ nhổ: “Không uống thì thôi. Không quen uống nữa chứ, nhiều năm như vậy, không phải ngươi cũng uống quen rồi sao?
Mặc già của Hình bộ đầu có chút không nhịn được.
Mẹ nó, trước kia tại sao lại không biết Đồng chưởng quỹ cho mình uống trà qua đêm thế?
Yến Tiểu Lục cầm chén trà nói với Quách Phù Dung: “Tiểu Quách, ngươi rót cho ta một chén đi, ta sắp chết khát rồi, ta không chê trà qua đêm.”
“Yến Tiểu Lục!”
Hình Úc Sâm bất mãn gọi tên đồ đệ.
Yến Tiểu Lục lập tức cúi đầu, nói: “Nhưng người ta khát thật mà?”
Hình Úc Sâm khiển trách: “Bình thường vi sư dạy ngươi ra sao? Thân là bộ đầu phải có cốt khí, cho dù chết khát cũng không thể uống trà qua đêm của người khác!”
Quách Phù Dung thấy Hình bộ đầu lại răn dạy đồ đệ, lập tức đứng dậy nói thay Yến Tiểu Lục.
“Tiểu Lục đừng sợ, uống một ngụm trà sao lại không có cốt khí chứ? Hơn nữa trà qua đêm không phải cũng uống vậy sao, nghèo mà chú ý lắm thế làm gì?”
Lý Nguyên: “…”
Hình Úc Sâm: “…”
Quách Phù Dung đột nhiên nghĩ tới, lời này của nàng hình như cũng đả kích đến Lý Nguyên rồi.
Như vậy sao được!
Nàng vội vàng cứu vãn nói với Lý Nguyên: “Đương nhiên, Lý công tử chắc chắn không phải nghèo mà chú ý lắm đầu, Lý công tử là giàu nên mới chú ý.”
Hình Úc Sâm: “…”
Tóm lại mỗi mình ta nghèo mà chú ý đúng không.
Tiền lương triều đình không đủ dùng, cái này có thể trách ta sao?
Trong khi nói chuyện, Quách Dung đã rót cho Yến Tiểu Lục một chén trà lớn.
Tiểu Lục uống một hơi sạch sẽ.
“Ta muốn một chén nữa.”
Hắn có chút chưa đã thèm nói.
Hình Úc Sâm: “…”
Đây là đánh vào mặt ta à!
Vẻ mặt Hình bộ đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng Tiểu Lục: “Ngươi còn thiếu hớp nước ấy à? Uống uống uống, sớm muộn gì cũng uống tới chết!”
Yến Tiểu Lục thấy sư phụ quở trách, vẻ mặt lập tức ấm ức.
Hắn vừa cong ngón tay vừa nhỏ giọng nói thầm: “Đây là thế đạo gì vậy thời, nước cũng không cho người ta uống, vậy làm bộ đầu còn không bằng lúc trước thổi còi ở quê quán!”
Hình Úc Sâm che tim, lập tức cảm giác như bị đồ đệ Tiểu Lục này làm cho tức đến nhồi máu cơ tim, sao lại không biết phối hợp với sư phụ thế?
Đã bảo cốt khí kia mà?
Đồng chưởng quỹ thấy bầu không khí có hơi căng thẳng, vội vàng cười xòa nói: “Trà qua đêm có phải độc dược đâu, sao mà uống tới chết được? Hơn nữa, mùi vị trà qua đêm rất đậm đặc, thế mới giải khát được. Ta biết rõ Hình bộ đầu mỗi ngày tuần phố rất vất vả, cho nên mới cố ý chuẩn bị trà qua đêm cho ngươi, ngươi cũng đừng không biết phân biệt tốt xấu, uổng phí lòng tốt của ta.”
“Vậy sao? Ngươi đặc biệt chuẩn bị cho ta á?”
Hình Úc Sâm có vẻ kinh ngạc, dường như có chút tin lý do thoái thác của Đồng chưởng quỹ, sự bất mãn trên mặt cũng biến mất ba phần.
Đồng chưởng quỹ không hề đỏ mặt nói: “Đương nhiên là thật rồi. Dù ta có keo kiệt như thế nào cũng không thể chỉ có hai lượng lá trà thôi mà cũng không nỡ bỏ đi?”
Bốn người Quách Phù Dung, Bạch Triển Đường, Lữ Tú Tài, Tiểu Bối đều âm thầm trợn trắng mắt.
Bọn họ biết rất rõ tính cách của Đồng chưởng quỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận