Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1849 - Cá chua ngọt sông Tây Lương

Đó thật sự là keo kiệt, cũng thật sự là không nỡ bỏ đi!
Hình Úc Sâm vui vẻ nói: “Nếu ngươi thực sự đặc biệt chuẩn bị cho ta thì ta cũng yên tâm rồi, Tiểu Quách.”
Hắn chỉ vào ấm trà trước mặt, phân phó Phù Dung: “Rót trà cho ta.”
“Có ngay đây.”
Quách Phù Dung nhanh chóng rót một chén trà cho Hình bộ đầu.
Thấy đã thành công lừa được Hình bộ đầu, Đồng chưởng quỹ không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vội hỏi Hình bộ đầu: “Hôm nay Hình bộ đầu đến chỗ ta, không phải chỉ để đặc biệt uống trà thôi chứ?”
“Sao có thể chứ?”
Hình bộ đầu uống một hớp nước trà, lắc đầu nói: “Ta nhận được tình báo, nói là có người trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy mà câu dẫn vô số nữ tử đàng hoàng ở bên đường, phá hỏng sự hài hòa của vô số gia đình ở trấn Thất Hiệp chúng ta, nên đặc biệt tới đây điều tra tình huống.”
Tất cả mọi người nghe vậy, đều không khỏi nhìn về phía Lý Nguyên.
Đây chính là kẻ cầm đầu.
Hình Úc Sâm cũng nhìn Lý Nguyên, kinh ngạc nói: “Trời đất ơi. Không trách được mấy người trong trấn đều nói không yên tâm về tức phụ của mình, tới tìm ta khiếu nại, tướng mạo này cũng quá là phạm quy rồi.”
Quách Phù Dung nói thay Lý Nguyên: “Dáng dấp người ta đẹp trai cũng phạm quy à?”
Hình Úc Sâm: “Đẹp trai vừa vừa như Lão Bạch, đương nhiên không tính là phạm quy…”
Lão Bạch: “….”
Đây là khen người hay chê người thế?
Sao lại nghe có gì đó không đúng nhỉ?
Ta mà cũng bị gọi là đẹp trai vừa vừa á?
Kiểu gì cũng phải là đẹp trai khá khá hay đẹp trai gớm gớm chứ!
Biệt danh tượng tạc cũng có phải là nói không đâu.
Hình Úc Sâm nói tiếp: “Còn dáng vẻ kinh thiên động địa, khuynh quốc khuynh thành này, chắc chắn là phạm quy rồi, hắn thế này thì làm cho nam nhân khác sống như thế nào?”
Lão Bạch, Lữ Tú Tài, Yến Tiểu Lục đều gật đầu.
Rõ ràng là vô cùng đồng ý với lời nói của Hình bộ đầu.
Sắc mặt Lý Nguyên bình tình nghe mọi người thảo luận về hắn, không hề thiếu kiên nhẫn mà ngược lại cảm thấy thú vị.
“Ngươi từ đâu tới đây, muốn đi đâu? Trong nhà có mấy con trâu, ruộng có bao nhiêu mẫu? Tất cả đều nói chi tiết cho ta biết coi.”
Giọng Hình bộ đầu như thẩm vấn phạm nhân, hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên cũng không khó chịu, bình tĩnh nói: “Từ đâu tới đấy, đi khắp nơi, trong nhà trâu vô số, đất đai vô biên.”
Lão Bạch phỉ nhổ: “Cái này gọi là khoác lác, ngươi cho rằngngươi là đương kim nữ hoàng à, lại còn đất đai vô biên.”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Ta cũng có quen nữ hoàng.”
Mọi người: “…..”
Khóe miệng mọi người co giật, cả đám không nói lên lời.
Nữ hoàng bệ hạ, đó là Thánh Nhân, nhân vật chí cao vô thượng, ngươi có thể quen biết sao?
Cũng đừng quên tự dát vàng lên mặt mình!
Người này đúng là đẹp trai đấy, nhưng lại có hơi thích khoác lác!
Đồng Tương Ngọc nhận xét Lý Nguyên trong lòng.
Vẻ mặt Hình bộ đầu chế nhạo nói với Lý Nguyên: “Ngươi quen nữ hoàng, vậy có phải ngươi cũng quen Tam Thanh Thánh Nhân, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa Hậu Thổ nương nương đấy chứ?!”
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu nói: “Đúng là có quen, thỉnh thoảng có thể gặp mặt một lần.”
Mọi người đồng thời trợn trắng mắt.
Càng ngày càng khoác lác không có giới hạn rồi!
Lão Bạch cười nói: “Ta cũng quen với mấy người nữ hoàng, Tam Thanh Thánh Nhân đấy, chỉ là bọn họ không biết ta thôi.”
“Ha ha ha.” Lời của lão Bạch, lập tức khiến mọi người thoải mái cười to.
Quách Phù Dung vừa cười vừa nói: “Ha ha ha ha, nói thế thì ta cũng có quen biết với mấy Thánh Nhân đó rồi.”
“Dù sao cũng nghe từ nhỏ đến lớn, có thể không quen thuộc sao?”
Tú Tài cười nói.
Lý Nguyên cũng cười, không tức giận.
Chỉ cảm thấy bầu không khí này rất tốt, rất nhẹ nhàng.
Mà mọi người thấy Lý Nguyên cười, cho rằng lúc nãy Lý Nguyên nói quen nữ hoàng, Thánh Nhân, thật ra là giống như Lão Bạch.
“Cá chua ngọt sông Tây Lương, gà cung bảo xé phay đến rồi đây!”
Đúng vào lúc này, một âm thanh hùng hậu vang lên từ phía sân sau.
Ngay sau đó, chỉ thấy một nam nhân trung niên thân hình cao lớn vạm vỡ, đầu đinh cắt ngắn, một tay nâng đĩa tiến đến đại sảnh từ sân sau.
Lý Đại Chủy vốn đang vui vẻ, có điều hắn đột nhiên trông thấy, vừa nãy thực khách còn đầy cả phòng mà bây giờ tất cả đều đi hết, không khỏi sửng sốt ngây ra.
Hắn kinh ngạc nói: “Mấy người Tiền chưởng quỹ, Triệu chưởng quỹ đâu rồi? Sao đều rời đi cả thế? Món bọn họ gọi còn chưa lên đủ mà?”
Lão Bạch nói:
“Mấy người Tiền chưởng quỹ, Triệu chưởng quỹ phát hiện tức phụ nhà mình vượt quá giới hạn, tâm trạng đâu mà nuốt trôi nữa? Vội vã trở thi hành gia pháp rồi.”
Vẻ mặt Lý Đại Chủy hưng phấn: “Còn có loại chuyện này à? Sao tức phục của mấy chưởng quỹ đều vượt quá giới hạn thế? Có phải là làm cho thận của chưởng quỹ không được không? Đúng rồi, đều vượt quá giới hạn á? Là người của trấn chúng ta sao? Ta có biết không?”
Được, đây cũng là một tên thích buôn chuyện.
Lão Bạch chỉ vào Lý Nguyên nói: “Ừm, đều vượt quá giới hạn với hắn.”
Lúc này Lý Đại Chủy mới chú ý đến người đưa lưng về phía hắn. Sau khi hắn thấy rõ khuôn mặt Lý Nguyên thì không khỏi cảm khái: “Thế thì đúng là không thể trách mấy người Tiền phu nhân được, nữ nhân làm sao trải qua được loại cám dũ thế này?”
Lý Nguyên nhìn Hình Úc Sâm nói: “Ngươi là bộ đầu, không biết phỉ báng danh dự người khác là tội gì sao?”
Hình Úc Sâm còn chưa mở miệng, Lữ Tú Tài đã trả lời: “Theo hình luật Đại Đường chúng ta, phỉ báng người khác, ngoại trừ phải ăn trượng ra thì còn xem độ nghiêm trọng của tình tiết, xử giam ngắn hạn, quản chế, hoặc tù có thời hạn, đồng thời bồi thường tổn thất danh dự cho người bị hại. Số tiền bố thường từ mấy lượng bạc đến mấy trăm vạn lượng.”
Lý Nguyên nhìn về phía Lão Bạch.
Lão Bạch vốn nhát gan, đặc biệt là dính dáng đến chuyện của nha môn, càng sợ đến mức không dám dây vào.
Hắn thấy ánh mắt của Lý Nguyên thì hai chân mềm nhũn, rầm một tiếng, lập tức ngã ra đất. Hắn không có cốt khí cầu xin tha thứ: “Đại gia, ta chỉ đùa tí thôi, ngươi đừng xem là thật được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận