Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 490 - Nguyên Thủy Thiên Tôn nhất định là muốn nổi đóa!

Tại sao Nguyên Thủy Thiên Tôn không mở miệng ngăn cản? Chẳng lẽ, hắn cảm thấy Văn Thù Quảng Pháp làm đúng sao, quá kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Nữ tử này rốt cuộc là ai? Tại sao lại khiến Nguyên Thủy và Lão Tử đều tràn ngập cố kỵ, Tam Tiêu cũng nhìn đến giật mình.
Bọn họ nghĩ không ra, tại sao lại cảm giác Thập Nhị Kim Tiên Xiển giáo đều có vẻ vô cùng chột dạ với Đát Kỷ, rốt cuộc bên trong có nội tình gì? Nguyên Thủy Thiên Tôn biết Đát Kỷ đến là đòi pháp bảo, trong lòng không khỏi kêu khổ.
Mới tặng pháp bảo cho đệ tử, Đát Kỷ đã tới đòi… làm thế nào để kết thúc được đây, trong lòng Lão Tử không khỏi thầm may mắn.
May mắn vừa rồi giao pháp bảo cho Nguyên Thủy! Nguyên Thủy Thiên Tôn chột dạ nói với Đát Kỷ: “Cái đó... pháp bảo ta đã phân cho đệ tử….” Đát Kỷ vừa nghe, lập tức xù lông.
Chỉ thấy vẻ mặt nàng bất mãn trách cứ Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Con người ngươi cũng vô sỉ quá rồi.
Đồ đạc của sư tỷ ta, ngươi có tư cách gì mà tặng cho người khác? Mau trả đồ cho sư tỷ ta đi.”
Đám người Khương Tử Nha, Kim Tra, Lục Áp thấy Đát Kỷ không khách sáo với chưởng giáo, tròng mắt đều rớt ra ngoài.
Đến bây giờ bọn họ vẫn không thể tin được, lại có người dám nói chưởng giáo vô sỉ, hơn nữa còn nói trước mặt chưởng giáo.
Đây, đây rốt cuộc là nữ tử từ đâu tới? Sao lại to gan làm bậy như vậy, nhưng vì sao chưởng giáo lại không ra tay trừng phạt tên cuồng đồ này? Ngược lại còn biểu hiện vô cùng kiên nhẫn.
Cho dù nàng là khuê nữ của chưởng giáo cũng không thể ăn nói như vậy được, đám người Khương Tử Nha có loại ảo giác muốn điên.
Trái tim của Tam Tiêu càng khẩn trương đến mức suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bọn họ cảm thấy hành vi của Đát Kỷ là hoàn toàn tìm chết.
Nhục mạ Thánh Nhân như vậy, chỉ sợ không có Thánh Nhân nào có thể chịu đựng được, Tam Tiêu lén nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Chỉ thấy sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn lúc xanh, lúc trắng, lúc đỏ, biến ảo không ngừng.
Toang rồi, nhất định là Nguyên Thủy Thiên Tôn sắp nổi giận rồi! Trong lòng Tam Tiêu khẩn trương không thôi.
Nhưng sắc mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn biến ảo một hồi, lại lộ ra một tia xấu hổ.
Chỉ thấy hắn không nổi giận mà có vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Thái Ất chân nhân: “Các ngươi trả pháp bảo lại cho Đát Kỷ đi.”
Hây, ai bảo mạng nàng tốt, có một ca ca lợi hại chứ! Hai nô bộc Thiên Đạo, không thể chọc, không thể chọc được! Trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài không thôi.
Tam Tiêu thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn thật sự thỏa hiệp, kinh ngạc đến mức cằm đều rơi xuống đất.
Đây thật sự là Nguyên Thủy Thiên Tôn sao? Nguyên Thủy Thiên Tôn không phải là xem trọng thể diện nhất sao? Sao lại bị Đát Kỷ quở trách trước mặt mọi người vô sỉ, hắn không giận không nói, ngược lại còn trực tiếp thỏa hiệp, đồng ý yêu cầu của Đát Kỷ, điều này không giống với Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi! Đám người Khương Tử Nha, Lục Áp, Kim Tra, Mộc Tra cũng cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Nữ tử này rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao chưởng giáo lại nhường nhịn như thế?
Đám người Văn Trọng ở xa xa cũng khiếp sợ nhìn nhau, ngây ngốc như gà gỗ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ nằm mơ cũng không thể tin được trên đời này lại xảy ra chuyện thái quá như vậy.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thật sự là vì ca ca của Đát Kỷ mới nhường nhịn như thế sao? Lý Nguyên, rốt cuộc ngươi mạnh bao nhiêu? Văn Trọng thầm nghĩ...
Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Thái Ất chân nhân cầm pháp bảo vẫn chưa nóng tay, trong lòng khóc không ra nước mắt.
Nhưng bọn họ lại không dám không nghe lời Nguyên Thủy Thiên Tôn, chỉ đành trả lại Hỗn Nguyên Kim Đấu, Kim Giao Tiễn và Phược Long Sách cho Đát Kỷ.
Đát Kỷ nhận lấy pháp bảo, truyền tay trả lại cho Tam Tiêu.
Tam Tiêu cầm lấy pháp bảo mất mà lấy lại được, vẫn có chút không thể tin vào mắt mình.
Đát Kỷ đã thật sự giúp bọn họ lấy lại pháp bảo! Sao Đát Kỷ lại lợi hại như vậy? Đát Kỷ lại nhìn về phía Nhiên Đăng đạo nhân trong đám người, nói: “Nhiên Đăng, ngươi cũng phải trả lại Định Hải châu của Triệu Công Minh cho sư tỷ ta.”
Nhiên Đăng đã cố gắng trốn trong đám đông, hắn không ngờ Đát Kỷ còn phát hiện ra hắn.
Sắc mặt trở nên muốn bao nhiêu bất đắc dĩ thì có bấy nhiêu bất đắc dĩ.
Chuyện Định Hải châu liên quan đến cơ duyên chứng Đạo của hắn, nên đương nhiên hắn không muốn trả lại cho Tam Tiêu.
“Nếu Triệu Công Minh đã chết, Định Hải châu sẽ trở thành vật vô chủ, ta có được chứng tỏ có duyên với ta.”
Nhiên Đăng khúm núm nói.
Trông rất thiếu tự tin.
Nếu đổi lại là người khác, đương nhiên hắn có thể nói ngang ngược hơn nhiều, đáng tiếc, đây là Đát Kỷ, muội muội của Lý Nguyên, nói chuyện cũng không thể đắc tội được!
Đát Kỷ lạnh giọng nói: “Lẽ nào ngươi muốn ta đích thân ra tay sao?”
Nhiên Đăng nghĩ đến cảnh lúc trước bị Đát Kỷ đuổi theo đánh đập, trái tim không khỏi co giật.
Mấu chốt là ca ca nàng chính là người mà ngay cả Thánh Nhân cũng dám đánh! Nghĩ đến đây, Nhiên Đăng lập tức giật mình.
Bỏ đi, bỏ đi.
Người này hoàn toàn không chọc được, vẫn là không nên vì Định Hải châu mà đánh mất tính mạng.
Nhiên Đăng đạo nhân có vẻ mặt đau đớn lấy ra hai mươi bốn viên Định Hải châu, trả lại cho Tam Tiêu.
Khoảnh khắc Định Hải châu rời tay, hắn chỉ cảm thấy tim đang chảy máu.
Đám người Khương Tử Nha, Lục Áp, Ô Sào giờ phút này đều nghĩ không thông.
Tại sao nữ tử này chỉ nói mấy câu đã ép được Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nhiên Đăng đạo nhân trả lại linh bảo? Tu vi của nữ tử này chỉ là Đại La Kim Tiên mà thôi, cần phải sợ nàng như vậy sao? Quá không hợp lẽ thường rồi! Đám người Văn Trọng, Bạch Lễ cũng nhìn đến trợn mắt há mồm.
Ca ca của Đát Kỷ rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, lúc này mới khiến Nguyên Thủy, Nhiên Đăng mặc cho Đát Kỷ làm gì thì làm. Trong lòng Văn Trọng vừa khiếp sợ, vừa bất đắc dĩ, sao Đát Kỷ lại không muốn giúp Thương triều chứ, nếu Đát Kỷ đồng ý giúp đỡ, chỉ sợ có thể hoàn toàn đánh bại đại quân Tây Kỳ! Tam Dạ cầm Định Hải châu, chỉ cảm thấy mộng ảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận