Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1488 - Người xuyên việt đầu tiên bị phạt!!

Tổng thể câu chuyện cũng không phức tạp, rất nhanh sau đó đã điều tra rõ ràng.
Chuyện giữa Lưu Niệm với Thanh Từ đúng là hiểu nhầm.
Nhưng hành vi tuỳ tiện sờ đuôi Thanh Từ của hắn cực kỳ không ổn thoả.
Thanh Từ ra tay đánh hắn, nếu hắn không đánh trả mà trực tiếp báo quan thì chuyện này chính là trách nhiệm của Thanh Từ.
Nàng sẽ phải xin lỗi Lưu Niệm và bồi thường cho hắn.
Nhưng Lưu Niệm lại ra tay đánh lại, còn giết chết thân thể của Thanh Từ, khiến cho tu vi hơn một nghìn năm của Thanh Từ bị huỷ hoại.
Vậy chuyện này sẽ biến thành trách nhiệm của Lưu Niện, hơn nữa trách nhiệm còn không nhỏ.
Hơn nữa Lưu Niệm chống lại lệnh bắt cũng tạo thành hậu quả không nhỏ, có thể nói là tội càng thêm tội.
Dựa theo hình luật Đại Đường nhằm vào tiên nhân, cuối cùng, Lưu Niệm bị phạt phong ấn tu vi, cưỡng chế lao dịch một vạn năm và bồi thường tất cả tổn thất của Thanh Từ.
Nghe thấy phán quyết của mình, Lưu Niệm lập tức trợn tròn mắt.
Hắn không biết mình có thể sống đến một vạn năm hay không.
Dù sao bây giờ hắn cũng không có tu vi, toàn bộ dựa vào Ma Tượng Kim Nhân mới có được sức chiến đấu hiện giờ.
Nhưng Ma Tượng Kim Nhân cũng không thể kéo dài tuổi thọ được!
Hắn nhanh chóng cầu xin Lý Tú Ninh: “Ta bằng lòng bồi thường tổn thất, nhưng hình phạt lao dịch một vạn năm cũng quá nặng rồi đúng không? Một vạn năm, lúc đó cỏ mọc trên mộ của ta cũng thành tinh được rồi.”
Lý Tú Ninh nhíu mày nói: “Ngươi cũng có thực lực Đại Vu, chỉ trừng phạt một vạn năm đã xem như rất nhẹ rồi. Nếu ngươi không muốn bồi thường thì ít nhất cũng bắt đầu từ mười vạn năm trở lên.”
Thời gian trong thế giới này cũng không đáng tiền quá rồi!
Lưu Niệm hết cách đành nói thật: “Thật ra ta không có thực lực Đại Vu, ta chỉ là một người phàm mà thôi. Thực lực hiện giờ của ta là mượn dùng một đạo cụ mới có. Nếu phán ta một vạn năm thì ta cũng không sống được lâu như vậy.”
Lý Tú Ninh nghe vậy không khỏi lộ ra một tia ngạc nhiên: “Đạo cụ gì có thể làm một người phàm có được thực lực Đại Vu?”
Nhóm người Lý Nhị và Thanh Từ ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ tò mò.
Lúc trước, bọn họ đều cho rằng Lưu Niệm ẩn tu vi nên mới nhìn giống một người phàm.
Không ngờ đối phương lại nói mình thật sự là người phàm.
Trong lòng Lưu Niệm vừa suy nghĩ, hắn lập tức cất Ma Tượng Kim Nhân vào trong kho hệ thống.
Sau đó, hơi thở của hắn lập tức biến thành một người bình thường…
“Nhìn đi, ta không lừa các ngươi.”
Lưu Niệm nói.
Tuy Tiểu Tê Tử đã phong ấn thực lực của Lưu Niệm, nhưng liên hệ giữa hắn và hệ thống lại không bị cắt đứt.
Thế nên hắn có thể cất Ma Tượng Kim Nhân đi.
Lý Tú Ninh không ngờ hơi thở của Lưu Niệm lại thật sự biến thành người thường.
Nàng tò mò hỏi: “Vậy đạo cụ của ngươi ở đâu?”
Lưu Niệm hơi chần chờ: “Ta đã cất đạo cụ đi rồi, chắc ngươi sẽ không cướp đấy chứ?”
Đây là vật bảo vệ tính mạng của hắn, đương nhiên hắn sẽ sợ bị Lý Tú Ninh cướp đi.
Hắn không biết, sau khi mình cất Ma Tượng Kim Nhân vào trong kho hệ thống, người ngoài còn có thể cướp đi không, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ bất an.
Lý Tú Ninh không cho là đúng: “Chúng ta là quan phủ chứ không phải là thổ phỉ, đương nhiên sẽ không cướp đồ của ngươi.”
“Quả nhiên đại nhân là người làm việc rõ ràng thẳng thắn.”
Lưu Niệm nhanh chóng lấy lòng.
Hắn không quan tâm Lý Tú Ninh thật sự cao thượng như vậy hay là cố ý lừa hắn, dù sao cứ tâng bốc nàng trước là được.
Vậy thì dù Lý Tú Ninh có thèm muốn đồ của hắn cũng sẽ không cướp đoạt trắng trợn.
Nàng cũng không thể tự vả mặt mình đúng không?
Lý Tú Ninh lại không biết suy nghĩ của Lưu Niệm.
Tuy đạo cụ của Lưu Niệm nghe có vẻ cực kỳ không tầm thường, nhưng nàng cũng không có ý định chiếm làm của riêng.
Chẳng qua, Lý Tú Ninh lại hơi khó xử trên vấn đề xử lý Lưu Niệm.
Nếu Lưu Niệm thật sự chỉ là một người phàm, vậy thì hình phạt làm đối phương lao dịch một vạn năm đúng là hơi quá đáng.
Dù sao thì đây cũng là hình phạt nhằm vào tiên nhân.
Lý Tú Ninh suy nghĩ rồi nói: “Nếu ngươi không thể chứng minh thực lực Đại Vu của ngươi tăng lên bằng đạo cụ thì ngươi vẫn phải chấp hành hình phạt hiện giờ.”
Đôi mắt Lưu Niệm chuyển động, hắn nói với Lý Nhị đang hóng chuyện ở bên cạnh: “Hắn có thể chứng minh lời nói của ta không phải là giả. Ta thật sự là một người phàm.”
Hắn chớp mắt với Lý Nhị, muốn Lý Nhị nói đỡ giúp hắn.
Tuy Lý Nhị đoán được có thể là Lưu Niệm mượn dùng năng lực của hệ thống mới tăng thực lực, nhưng hắn vẫn lắc đầu rồi nói: “Ta không thể chứng minh.”
Lưu Niệm: “…”
Hắn không ngờ Lý Nhị lại không phối hợp với mình.
Mọi người đều có hệ thống, đừng thấy chết không cứu như vậy được không?
Ngươi không sợ ta nói cho mọi người biết chuyện người có hệ thống à?
Nghĩ đến đây, Lưu Niệm không khỏi nhắc nhở Lưu Niệm: “Hệ… Thống.”
Lý Nhị khó hiểu nhìn Lưu Niệm: “Ngươi nói hệ thống với ta làm gì?”
Lưu Niệm: “…”
Hắn không ngờ Lý Nhị lại ngu ngốc, không hiểu ý của hắn như vậy.
Lý Tú Ninh ngạc nhiên hỏi: “Sao hắn lại biết đến hệ thống? Chẳng lẽ hắn cũng có hệ thống à?”
Thôi xong!
Lưu Niệm há to miệng.
Hắn không ngờ Lý Tú Ninh cũng biết đến hệ thống.
Chẳng lẽ trong thế giới này, hệ thống là chuyện mọi người đều biết à?
Ta còn tưởng nói hai chữ “hệ thống” thì người bình thường căn bản không biết ý nghĩa ẩn chứa trong đó chứ.
Lý Nhị không quan tâm đến sự ngạc nhiên của Lưu Niệm, hắn nói với Tam tỷ: “Tỷ phu nói hắn là một vị khách tới từ bên ngoài, mới đến Hồng Hoang không lâu. Đúng là hắn có hệ thống, nguyên nhân hắn có thể phát huy ra thực lực của Đại Vu với thân thể phàm nhân hẳn cũng là công lao của hệ thống.”
Lưu Niệm: “…”
Hắn hoàn toàn cạn lời.
Bây giờ tất cả mọi người đều đã biết bí mật của hắn rồi.
Nếu đã lộ ra hết, vậy chúng ta cùng bị đưa ra ngoài ánh sáng, tổn thương lẫn nhau đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận