Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 905 - Càng ngày càng không dễ dẫn nhóm

Trư Bát Giới đưa bánh hấp cho Xuân Tam Nương, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh Xuân Tam Nương bắt đầu ăn ngon lành.
Đường Tăng ở bên cạnh thấy vậy nhíu mày một cái.
Cũng không biết chủ động đưa mấy cái màn thầu cho sư phụ, quả nhiên nữ nhân không được.
Cũng may Sa hòa thượng lấy mấy cái màn thầu đưa cho Đường Tăng mới khiến tâm tình bị tổn thương của Đường Tăng tốt hơn một chút.
Đường Tăng đang định ăn màn thầu bỗng nhiên hắn kinh ngạc há to miệng.
Hắn lại nhìn thấy có thêm một Tôn Ngộ Không từ trên trời bay xuống.
Bạch Tinh Tinh và Thiết Phiến công chúa bị dọa hết hồn lập tức nhảy ra khỏi người Tôn Ngộ Không thứ nhất.
Mọi người nhìn hai Tôn Ngộ Không giống nhau như đúc thì trở nên hồ đồ, có cảm giác như bị hoa mắt.
Quần chúng đang xem Tây Du phát sóng trực tiếp cũng ngây người.
“Sao lại xuất hiện hai Tôn Ngộ Không?”
“Lẽ nào Tôn Ngộ Không có huynh đệ song sinh sao?”
“Cho dù là song sinh nhưng cũng quá giống rồi nhỉ? Căn bản không phân biệt được ai là thật ai là giả.”
Ba người Lý Nguyên, Tiểu Tê Tử và Đát Kỷ lúc này đang ở trong viện ăn cơm.
Đát Kỷ vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Nàng nhìn thấy trong điện thoại bỗng nhiên xuất hiện hai Tôn Ngộ Không cũng đầy kinh ngạc.
“Chuyện gì thế này? Sao lại có hai Tôn Ngộ Không?”
“Hai Tôn Ngộ Không gì?” Tiểu Tê Tử nghe vậy vội vàng hiếu kỳ ngó vào điện thoại của cô cô.
Khi nàng nhìn thấy cảnh tượng trong điện thoại không khỏi chớp mắt cũng ngơ ra luôn.
“Xem đến mức sắp hoa mắt luôn rồi.”
“Ca ca, ngươi có biết là chuyện gì hay không?” Đát Kỷ nhìn điện thoại, tò mò hỏi ca ca.
Lý Nguyên không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện này, hắn vẫn bình tĩnh ăn sườn xào khoai tây.
Hắn nghe câu hỏi của Đát Kỷ thản nhiên nói: “Đây là Lục Nhĩ Mi Hầu muốn đọ sức với Tôn Ngộ Không thôi, chẳng có ác ý gì cả...”
Đát Kỷ: “Lục Nhĩ Mi Hầu? Chưa từng nghe nói, hắn có lai lịch gì không?”
Tôn Ngộ Không nhìn mình ở trước mặt, nét mặt hoảng hốt vô cùng sững sờ.
Hắn có cảm giác giống như đang soi gương.
Cái tên giả mạo này ở đâu chui ra vậy? Quá giống rồi nhỉ?
Nhưng mà sau khi hoàn hồn lại từ trong sững sờ, trong lòng Tôn Ngộ Không bỗng lấp đầy căm phẫn.
Lại dám giả mạo mình, quả thật không muốn sống nữa mà.
“Ngươi là ai, tại sao lại giả mạo ta?” Hắn hỏi Lục Nhĩ Mi Hầu.
Nhưng mà Lục Nhĩ Mi Hầu lại hỏi ngược lại hắn: “Ngươi là ai, tại sao lại giả mạo ta?”
Giọng nói và thái độ lúc nói chuyện hoàn toàn giống y như nhau.
“Hừ.” Tôn Ngộ Không cười lạnh lùng: “Ngươi cho rằng ngươi có thể lừa được mọi người sao?”
Hắn lập tức rút Kim Cô Bổng từ trong lỗ tai ra, sau đó khinh thường đối phương nói: “Ngươi có Kim Cô Bổng không?”
Lục Nhĩ Mi Hầu rút Hỗn Độn Đạo Thai thụ của hắn ra.
Nhưng mà Hỗn Độn Đạo Thai thụ lúc này đã được hắn biến thành hình dạng của Kim Cô Bổng.
“Binh khí của ta đương nhiên ta phải có.” Lục Nhĩ Mi Hầu đắc ý nhìn Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nhìn Kim Cô Bổng giống y như đúc, hoàn toàn ngây người ra.
Sao hắn lại có Kim Cô Bổng?
“Kim Cô Bổng của ngươi nhất định là giả.”
Nói rồi hắn liền giơ Kim Cô Bổng đập về phía Lục Nhĩ Mi Hầu.
“Kim Cô Bổng của ngươi mới là giả.”
Trong lúc nói, Lục Nhĩ Mi Hầu không chịu yếu thế giơ Hỗn Độn Đạo Thai thụ lên đỡ lấy.
“Ầm.”
Kim Cô Bổng và Hỗn Độn Đạo Thai thụ đập vào nhau phát ra tiếng vang chấn động trời đất.
Làn sóng xung kích tạo nên do va chạm khiến cho hư không chấn động sụp đổ.
Cũng may Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ Mi Hầu đánh tan sức mạnh sóng xung kích kịp thời, nếu không đám người Đường Tăng, Bạch Tinh Tinh ở đó e rằng không chết cũng bị thương.
Tôn Ngộ không thấy Lục Nhĩ Mi hầu đỡ được một gậy của mình, hơn nữa ‘Kim Cô Bổng’ trong tay hoàn hảo không hư tổn gì, hắn sắp phát điên rồi.
Cmn, quái vật này từ đâu chui ra vậy?
“Có bản lĩnh có dám lên không trung đánh với ta một trận hay không?” Hắn thách đấu với Lục Nhĩ Mi Hầu.
Bây giờ chỉ có đánh bại tên giả mạo này mới có thể chứng minh ai thật ai giả.
Lục Nhĩ Mi Hầu cười nói: “Đang có ý này đây.”
Nói rồi hắn bèn bay lên không trung trước.
Tôn Ngộ Không lập tức bay lên theo.
Hai người ở trên không trung bắt đầu đánh nhau.
Hai người đều tu luyện lực chi đại đạo, tu vi đều là Đại La Kim Tiên sơ kỳ, một người biết thuật Hóa Hồng, một người biết Càn Khôn na di, có thể nói kẻ tám lạng người nửa cân, ngang tài ngang sức. Do đó hai người họ đánh đến trời đất âm u, nhật nguyệt vô quang, hỗn độn âm trầm.
Đát Kỷ nhìn hai người đấu pháp có hơi khó hiểu mà hỏi ca ca: “Sao Lục Nhĩ Mi Hầu này lại có Kim Cô Bổng? Ta nhớ ngươi nói Kim Cô Bổng là do ngươi tặng cho Tôn Ngộ Không mà?”
Lý Nguyên vẫn điềm tĩnh giải thích: “Binh khí của Lục Nhĩ Mi Hầu không phải là Kim Cô Bổng mà là Hỗn Độn Đạo Thai thụ, có thể biến hóa vạn vật, cho nên người bình thường không thể phân biệt được.”
“Hỗn Độn Đạo Thai thụ? Đó dường như là Hỗn độn linh căn đúng không? Tại sao Lục Nhĩ Mi Hầu lại có nó được chứ?” Đát Kỷ càng thêm thắc mắc.
Lý Nguyên: “Ừm, cũng là do ta cho hắn.”
Đát Kỷ nghe vậy không khỏi trợn mắt: “Nói như vậy Lục Nhĩ Mi Hầu quen với ngươi?”
Lý Nguyên gật đầu: “Lúc đầu hắn muốn bái ta làm sư, ta thấy hắn đáng thương, mặc dù không thu nhận hắn là đồ đệ nhưng cũng truyền thụ cho hắn mấy bộ công pháp. Lúc hắn rời đi, ta bảo hắn lấy một thanh rào ngoài trang viên, thanh gỗ đó chính là Hỗn Độn Đạo Thai thụ.”
Vẻ mặt Đát Kỷ hơi ngơ ngác.
Mặc dù nàng đã biết ca ca của mình là Đại Đạo chí cao, vô cùng lợi hại.
Nhưng một thanh hàng rào lại là Hỗn độn linh căn, cũng quá đỉnh rồi đấy?
Ngay cả Tiểu Tê Tử ở bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng.
Đát Kỷ hoàn hồn tò mò hỏi ca ca: “Ngươi nói xem Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ Mi Hầu ai lợi hại hơn?”
“Ngang nhau nhỉ.” Lý Nguyên thản nhiên nói.
Hai người Tôn Ngộ Không và Lục Nhĩ Mi Hầu ngươi đến thì ta tới, đánh nhau trời đất âm u, Càn Khôn sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận