Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 203 - Bí mật Khương Tử Nha cưới Mã thị (2)

Hắn hoàn toàn không thể hiểu được, trên dời này có năng lực thôi toán tuyệt vời kinh khủng đến vậy sao?
Cho dù là Thánh Nhân không thể tính toán cẩn thận mọi chuyện trong lượng kiếp như vậy chứ?
Hiện giờ Khương Tử Nha thầm nghĩ nên nhanh chóng rời khỏi nơi này một chút.
Lý Nguyên quá khủng bố.
Hắn sợ cứ tiếp tục, việc hắn lén lút tu luyện Kỳ Lân Tí cũng bị Lý Nguyên suy tính ra.
“Lý tiền bối, hôm nay ta làm phiền quá nhiều, ta sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ, cáo từ.”
Nói xong, Khương Tử Nha lập tức rời khỏi sân như chạy trốn.
Thân Công Báo thấy Khương Tử Nha rời đi thì khinh thường nói: “Khương Tử Nha này nhìn trung hậu thành thật, không ngờ lòng dạ lại độc ác đến vậy. Đây không phải là hại tính mạng của Mã thị sao?”
Lý Nguyên nhìn thoáng qua Thân Công Báo, không khách khí chút nào nói: “Lòng dạ tiểu tử ngươi không tốt đẹp gì.”
Thân Công Báo cười nói: “Tiền bối nói đùa rồi, ta không làm ra được chuyện ác độc như Khương Tử Nha.”
Lý Nguyên: “Haha!”
Thân Công Báo: “...”
Thôi bỏ đi, ta vẫn nên chạy nhanh thôi.
Nếu không chỉ sợ bí mật nhìn trộm người khác tắm khi còn bé cũng bị Lý tiền bối nhìn ra mất.
Nghĩ vậy, hắn lập tức khom người chắp tay với Lý Nguyên: “Lý tiền bối, vãn bối cũng cáo từ đây, đa tạ khoai tây của tiền bối.”
Nói xong, Thân Công Báo rất nhanh rời khỏi tiểu viện.
Thấy Thân Công Báo và Khương Tử Nha đều rời đi, Lý Nguyên đứng dậy chuẩn bị ra sân sau tìm một ít sách đọc giải trí giết thời gian.
Nhưng đúng lúc này.
Hắn thấy một con thỏ màu trắng tinh, nhảy đến trước hàng rào.
Quan trọng là hai chân trước ngắn ngủn của con thỏ này còn cầm theo chu quả hồng hồng.
Chu quả tỏa ra một luồng hậu thiên linh khí khá tinh thuần, người bình thường nếu ăn được chu quả này thì có thể lập tức tẩy sạch cơ thể, cải thiện thể chất.
Đương nhiên, chu quả này quá bình thường so với linh quả trong vườn của Lý Nguyên, cũng chỉ có chút hiệu quả với luyện khí sĩ sơ giai bình thường.
“Chít chít!”
Thỏ không sợ Lý Nguyên, thấy hắn thì vội vã kêu lên, còn cầm chu quả giơ lên với Lý Nguyên, dáng vẻ muốn để cho Lý Nguyên lấy đi.
Có vẻ rất có linh tính.
Lý Nguyên thấy thỏ con thì trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười dịu dàng.
Hắn nhẹ nhàng đi tới trước mặt chú thỏ nhỏ, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Quả mai chu này là ngươi cho ta sao?”
“Chi chi…”
Chú thỏ nhỏ vội vàng gật đầu, vậy mà có thể nghe hiểu tiếng người.
Mặc dù quả mai chu rất bình thường nhưng Lý Nguyên vẫn nhận lấy, sau đó sờ tai thỏ nhỏ: “Cảm ơn ngươi.”
Chú thỏ nhỏ nhìn thấy Lý Nguyên nhận quả mai chu, có vẻ vô cùng vui vẻ, còn lật một cái tại chỗ.
Nàng lại dùng chân trước chỉ vào miệng của mình, ý bảo Lý Nguyên mau ăn.
Lý Nguyên không đành lòng làm thỏ con thất vọng, lập tức cắn quả mai chu một cái.
Mặc dù hương vị kém xa Hỗn độn linh quả nhưng Lý Nguyên lại ăn rất ngon miệng.
Chú thỏ nhỏ thấy Lý Nguyên ăn quả mai chu nàng tặng, trông càng vui mừng.
Nàng không đợi lâu, chờ Lý Nguyên ăn xong quả mai chu, nàng lập tức phất tay với Lý Nguyên, móng vuốt rời khỏi hàng rào, trong nháy mắt biến mất trong bụi cỏ.
Lý Nguyên nhìn bóng dáng chú thỏ nhỏ biến mất, cũng phất tay, nụ cười trên mặt không khỏi càng thêm dịu dàng.
Hắn không ngờ chú thỏ nhỏ này còn hiểu cảm ơn, lúc trước cứu nàng một mạng, nàng đã cố ý đến tặng quả mai chu cho hắn.
Con thỏ này chính là chú thỏ trắng trước đó hắn cố ý thả ra lúc đi xem mắt Đặng Thiển Ngọc, đến ngoại ô Triều Ca săn thú.
Không ngờ trôi qua lâu như vậy, nàng lại chủ động tìm đến Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhìn hạt mai chu trong tay, hắn lập tức cắm hạt vào mặt đất.
Hạt vừa được hắn cắm xuống mặt đất, ngay lập tức đã mọc ra một mầm mới.
Chồi mới phát triển nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong nháy mắt, chồi mới trở thành một củ cà rốt, hạt của quả mai chu lại phát triển thành cà rốt.
Cải tạo giống đối với Lý Nguyên chỉ là chuyện ý niệm trong đầu.
Cà rốt phát triển đỏ tươi, lá cây xanh tươi ướt át, tản ra vầng sáng, linh khí trong suốt, tinh thuần hơn quả mai chu vừa rồi đâu chỉ mấy ngàn lần, cà rốt tiếp tục sinh trưởng, nhanh chóng nở ra hoa màu trắng.
Đâm hoa kết quả, rơi xuống mặt đất, lại mọc ra nhiều cà rốt hơn.
Sau khi mọc khoảng mấy chục củ cà rốt, Lý Nguyên mới dừng thi triển pháp thuật.
Ban đêm.
Lý Nguyên nhàn nhã ngồi trong thư phòng đọc một quyển tiểu thuyết quỷ quái.
Cửa sổ thấp được cây gậy gỗ chống lên, ánh trăng treo trên bầu trời chiếu vào phòng như tấm màn mỏng khoác lên vai Lý Nguyên.
“Chi chi…”
Một tiếng vang nhỏ truyền đến từ bên ngoài cửa sổ.
Lý Nguyên buông sách xuống nhìn qua, chỉ thấy chú thỏ nhỏ trắng hồng ban ngày lại đến bên ngoài cửa sổ.
Trên tay chú thỏ nhỏ còn cầm một đóa linh chi ngàn năm.
“Ngươi lại đến!”
Lý Nguyên cười dịu dàng nhìn chú thỏ nhỏ.
Con thỏ nhảy lên một cái, nhẹ nhàng đáp lên trên cửa sổ.
Nàng lại nhảy một cái, đáp xuống bàn sách của Lý Nguyên.
“Chi chi…”
Nàng đặt linh chi ngàn năm ở trước mặt Lý Nguyên, ý bảo Lý Nguyên mau ăn.
Lý Nguyên cười khổ: “Linh chi này ăn khô chỉ sợ khó nuốt xuống được, sau này ta vẫn nên dùng để hầm canh.”
“Chi chi…”
Tùy ngươi.
Chú thỏ nhỏ hơi tức giận rồi.
Đôi tai vốn dựng thẳng không những rũ xuống, còn trừng đôi mắt đỏ nhìn Lý Nguyên.
Dường như đang nói, bổn cô nương vất vả hái cho ngươi, vậy mà ngươi lại không ăn.
Lý Nguyên thấy thế, trong lòng khẽ động, lập tức lấy ra một củ cà rốt từ trong ống tay áo đưa tới trước mặt chú thỏ nhỏ.
Cà rốt trông mềm mại ướt át, còn mang theo mấy giọt sương, là Lý Nguyên trực tiếp nhổ từ trong viện.
Chú thỏ nhỏ nhìn thấy cà rốt, cảm nhận được linh khí phát ra từ cà rốt, đôi mắt đỏ mở to hơn, tai cũng dựng lên, biểu cảm có vẻ giật mình.
Nàng lúc thì... nhìn Lý Nguyên, lúc thì... lại nhìn cà rốt, dường như đang hỏi Lý Nguyên, cà rốt là tặng cho nàng sao? Lý Nguyên cười xoa đầu nhỏ của chú thỏ, dịu dàng nói: “Là cho ngươi, ngươi ăn đi.”
Chú thỏ nhỏ nghe vậy, đôi mắt trở nên sáng ngời mấy phần.
“Chi chi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận