Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1794 - Lý huynh khinh bạc muội muội hay sao!

Tiết Bảo Thoa tức tới mức không muốn nói chuyện.
Thấy vậy Oanh Nhi lập tức nói cho mọi người biết chuyện vừa rồi ở dưới lầu.
Nghe vậy, mấy người Tiết di, Đồng Hỷ, Hương Lăng đều vô cùng tức giận.
“Người này ngông cuồng quá rồi!”
“Một ông chủ khách điếm, sao dám sỉ nhục tiểu thư như vậy?”
“Nếu là ở Kim Lăng, thì có thể trực tiếp cho hắn vào đại lao rồi!”
Hay.
“Ha ha!”
Ngay lúc đám người Tiết di lòng đầy căm phẫn, một tiếng người lại vang lên, rõ ràng vô cùng đột ngột.
Chính là Tiết Bàn.
Hắn cười nói: “Ha ha, Lý công tử này thú vị quá rồi đấy, một trăm vạn lượng bạc không cần, lại bắt muội muội làm nô tỳ, mệt cho hắn nói ra được. Ha ha, nếu như ta nhớ không nhầm, đây còn là lần đầu tiên có người khiến muội muội tức như vậy. Lý công tử này đúng là nhân tài.”
“Tiết Bảo Thoa, Tiết di, mấy nha hoàn!”
Trán mọi người nhao nhao hiện ra ba tuyến đen.
Rõ ràng vô cùng cạn lời đối với Tiết Bàn.
Cho hỏi có thể xóa bỏ quan hệ tỷ đệ (mẫu tử) với người không tim không phổi này không?
“Muội muội ngươi bị bắt nạt, sao ngươi còn cười ra được?”
Tiết di phản ứng lại, vẻ mặt lập tức đau lòng nhức óc hỏi nhi tử khốn nạn.
Tiết Bàn vô tội nói: “Người ta cũng chưa bắt nạt muội muội mà, chỉ là đưa ra điều kiện thôi, đồng ý hay không là ở chúng ta. Hơn nữa, chuyện này dù sao là muội muội nói xấu sau lưng người ta trước…”
Tiết Bảo Thoa mệt mỏi nói: “Bỏ đi, sau này ngươi vẫn là gọi người khác là muội muội đi.”
Thấy muội muội hình như tức giận thật rồi, Tiết Bàn không khỏi cười mỉa nói: “Chỉ có chúng ta máu mủ tình thâm, ta còn có thể gọi ai là muội muội? Không phải chỉ là mấy bộ chăn đệm à? Đợi lát nữa ta xuống dưới bàn với Lý huynh, đảm bảo khiến bắn cho chúng ta kỹ thuật làm chăn đệm.”
Trông Tiết Bàn vô cùng tự tin.
Tiết Bảo Thoa lạnh lùng cười nói: “Nếu ngươi có thể làm thành công chuyện này, Tiết gia ta coi như thắp nhang cảm ơn rồi.”
Nghe vậy Tiết Bàn lập tức cất điện thoại di động đi, nối: “Không tin đúng không? Giờ ta sẽ làm cho các ngươi xem, xem năng lực của Tiết đại gia các ngươi.”
Dứt lời, hắn đã rời khỏi phòng, xuống lầu đi tìm Lý Nguyên.
Tiết di nhìn bóng lưng của nhi tử mình, khóe miệng co giật.
Ngươi là đại gia của ai?
“Ngươi cảm thấy ca ngươi có thể làm thành công chuyện này không?”
Thấy nhi tử rời đi, Tiết di lập tức hỏi nữ nhi.
Tiết Bảo Thoa khinh bỉ nói: “Nếu hắn có năng lực làm thành công chuyện này, trừ khi mặt trời mọc từ phía Tây.”
Tiết di cau mày hỏi: “Ngay cả mấy trăm vạn lượng bạc người này đều không động lòng, vậy nên làm sao mới có thể có được kỹ thuật làm chăn đệm?”
Con ngươi Tiết Bảo Thoa xoay chuyển, nói: “Nếu như hắn thật sự ngu dốt, thì chúng ta chỉ có tiết lộ chuyện này cho Tô gia, hợp tác với Tô gia, sau đó để Tô gia ra mặt lấy được kỹ thuật.”
Tiết di rầu rĩ nói: “Cứ như vậy, chỉ sợ lợi ích lớn đều sẽ để Tô gia chiếm mất.”
Tiết Bảo Thoa bất đắc dĩ nói: “Cho nên không đến lúc không thể khác được, ta sẽ không hợp tác với Tô gia.”
Giới nào đó vực ngoại.
Thân hình của Đát Kỷ đang lấp lóe bay nhanh trong Hỗn Độn.
Tốc độ của nàng đã vượt qua ảnh hưởng của thời gian và không gian.
Thế nhưng, tuy tốc độ của Đát Kỷ vô cùng nhanh, nhưng sau lưng nàng không xa lại có một con quái điểu dáng vẻ tà ác, vô cùng to lớn đang theo sát.
Thể hình của quái điểm này đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Côn Bằng ở trước mặt nó đều chỉ có thể tính là một con nhỏ bé.
Bản thân quái điểu giống như chính là một vùng thế giới Hồng Mông.
Dưới chân là Ngân Hà Tinh Thần, đỉnh đầu là pháp tắc hỗn độn.
Không có tận cùng, không có giới hạn.
Ngoài vô cùng to lớn ra, quái điểu trông còn vô cùng tà ác.
Quái điểu mọc vô số cổ dài giống như xúc tu bạch tuộc, trên mỗi cái cổ đều có một cái đầu.
Đưa mắt nhìn đầu của quái điểu lại còn nhiều hơn tinh thần, hoàn toàn đếm không xuể.
Không chỉ có cổ quái dị, lông vũ của quái điểu cũng khủng bố quái dị.
Bởi vì, mỗi trên mỗi một cọng lông vũ của nó, lại đều mọc một con mắt như lỗ đen.
Mắt chi chít trải khắp toàn thân quái điểu, nhìn mà khiến người ta tê da đầu.
Quái điểu vừa đuổi theo Đát Kỷ, phá vỡ thời không, theo sát không từ bỏ.
Còn vừa phun ra các loại pháp tắc đại đạo từ trong miệng như tinh thần của nó, liên miên không ngừng tấn công Đát Kỷ.
Không những có thể phun ra pháp tắc đại đạo, trong mắt của quái điểu cũng có thể bắn ra các loại Đạo Văn.
Tuy tu vi bây giờ của Đát Kỷ đã là cảnh giới Thánh Nhân sơ kỳ, còn có Hồng Mông Nghê Thường phòng ngự quanh người.
Công kích của quái điểu khủng bố tuyệt luân, khiến Hỗn Độn phải run rẩy, nhưng vẫn không thể làm Đát Kỷ bị thương.
Nhưng Đát Kỷ càng là bó tay hết cách với quái điểu hơn.
Tất cả công kích của nàng trực tiếp bị tan rã thành hư vô dưới Thần Văn càn quét liên miên không dứt của quái điểu.
Ngay cả đến gần cơ thể của quái điểu đều không làm được.
Cho dù Đát Kỷ đã tế ra Tiên thiên chí bảo, Hỗn độn chí bảo cũng chẳng thấm vào đâu.
Quái điểu này khủng bố quá rồi, các loại pháp tắc đại đạo, quái điểu đã thấu hiểu hết, hạ bút thành văn.
Nó giống như một kho pháp tắc đại đạo di động vậy.
Thời gian, không gian, quá khứ tương lai, sinh mệnh luân hồi… quanh người nó, tất cả đều nằm trong xao động Đạo Văn.
Nó không cần đặc biệt công kích, chỉ cần là chỗ nó đi qua, cho dù là Hỗn Độn hay Hồng Mông, tất cả đều biến thành hư vô.
Ngay cả công kích của Hỗn độn chí bảo đều không thể làm gì quái điểu.
Nếu như Đát Kỷ không mặc Hồng Mông chí bảo ca ca tặng, thì nàng đã bị quái điểu cắn nuốt từ lâu rồi.
Nhưng mà cho dù là vậy, bây giờ Đát Kỷ chỉ đành chạy trốn, chứ không dám chống chọi với quái điểu.
Nếu không, nếu nàng bị quái điểu đuổi kịp, có lẽ không có nguy hiểm tính mạng vì sự tồn tại của Hồng Mông chí bảo, nhưng chắc chắn sẽ bị quái điểu vây khốn, vĩnh viễn không thể thoát thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận