Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 884 - Chỉ đơn giản như vậy

Ba nữ sinh, hai nam sinh, trong đó còn có một mỹ nữ tóc vàng.
Trang phục ba nữ sinh mặc đều có vẻ hơi ngây ngô non nớt, chắc là học sinh.
Chỉ có một nam sinh trong đó ăn mặc rất hợp thời, quần áo vừa nhìn đã thấy rất cao cấp, cổ tay còn đeo đồng hồ nổi tiếng Rolex màu xanh.
Ánh mắt ba nữ sinh nhìn Lý Nguyên mang theo ngạc nhiên lại ngượng ngùng, ngoại trừ mỹ nữ tóc vàng kia ra thì đều không dám nhìn thẳng vào Lý Nguyên.
Ngạc nhiên, không hiểu rốt cuộc Lý Nguyên dọa bầy khỉ bỏ đi kiểu gì.
Ngượng ngùng là bởi vì Lý Nguyên quá đẹp trai, khiến cho mấy người rung động, lại có chút tự ti.
Ngược lại hai nam sinh kia nhìn Lý Nguyên với vẻ mặt hơi phức tạp.
Đặc biệt là dáng vẻ ba nữ sinh nhìn Lý Nguyên sáng rực mắt, không chịu rời mắt đi thì vẻ mặt họ càng thêm ghen ghét.
Lý Nguyên gật đầu cười: “Một chút tiểu thuật thôi.”
“Thì ra thực sự là ngươi cứu bọn ta.” Quách Hàm Huyên kích động nói.
“Ngươi là ân nhân cứu mạng của chúng ta.” Alice dùng vốn tiếng Hoa kém cỏi nói.
“Ngươi làm cách nào dọa lui bầy khỉ kia đi? Ta không thấy ngươi làm cái gì mà?” Dương Hàm tò mò hỏi.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Vốn dĩ cũng không làm gì.”
Chuyện khí tức uy áp nói cho các nàng cũng không hiểu, vì vậy Lý Nguyên lười giải thích.
“Ngươi cũng là du khách đến du lịch sao?” Quách Hàm Huyên nhìn Lý Nguyên leo núi, tiếp tục hỏi.
Lý Nguyên gật đầu.
“Bộ đồ cổ trang này của ngươi rất đẹp, không biết mua ở đâu vậy?” Dương Hàm không cam lòng tỏ ra yếu kém, cũng tìm đề tài nói chuyện với Lý Nguyên.
Lý Nguyên đáp: “Tự làm.”
Dương Hàm thở dài nói: “Oa, giỏi thật, còn có thể tự làm quần áo cho riêng mình, ngươi học thiết kế thời trang sao?”
Lý Nguyên vừa nhìn cảnh sắc xung quanh, vừa trả lời câu hỏi của mấy nữ sinh.
“Không phải.”
Alice thấy hai người nói chuyện không ngừng với soái ca mà nàng bởi vì gặp vấn đề về ngôn ngữ, không chen được lời vào, nhất thời gấp đến độ khó chịu.
Nóng nảy còn có hai người Vương Bác Văn và Trịnh Tư Nam.
Quách Hàm Huyên là bạn gái của Vương Bác Văn, nhưng bạn gái mình lại ở trước mặt bạn trai đi xum xoe với một anh chàng đẹp trai khác, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mà lần này Trịnh Tư Nam hẹn mấy người bạn học ra ngoài du lịch, vốn là vì theo đuổi Alice.
Nhưng nhìn ánh mắt Alice nhìn Lý nguyên thì trong lòng Trịnh Tư Nam cũng không thoải mái.
Không phải chỉ là bề ngoài đẹp trai thôi sao, có gì mà không đi được chứ?
“Ngươi còn đi học hay đi làm rồi?” Quách Hàm Huyên cũng không biết bạn trai mình đang ghen, tiếp tục hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Không đi học cũng không đi làm.”
“Vậy ngươi đang làm gì?” Quách Hàm Huyên tò mò hỏi.
Lý Nguyên: “Không làm gì cả, chơi bời lêu lổng.”
Quách Hàm Huyên: “Ngưỡng mộ thật, chúng ta cũng muốn sống thảnh thơi như vậy, đáng tiếc thực lực không cho phép.”
Trịnh Tư Nam nhịn không được hỏi Lý Nguyên:
“Ngươi không đi làm, vậy tiền sinh hoạt ở đâu ra? Dựa vào phụ mẫu sao?”
Lý Nguyên thản nhiên liếc nhìn Trịnh Tư Nam, nói:’
“Sinh hoạt của ta không cần tiền.”
Quách Hàm Huyên nhất thời hâm mộ nói:
“Thật ghen tỵ với thái độ sống của ngươi, tự do tự tại không bị ràng buộc bởi vật ngoài thân. Bây giờ con người vì kiếm tiền mà khiến cho bản thân mệt mỏi, dần đánh mất chính mình. Biến cuộc sống vốn nên hưởng thụ thành sinh tồn.”
Vương Bác Văn nghe vậy trợn trắng mắt.
Bình thường ta chơi game ngươi thì nói ta không cầu tiến, bây giờ tên soái ca này chơi bời lêu lổng thì ngươi lại nói hắn hiểu hưởng thụ cuộc sống, sao ngươi tiêu chuẩn kép thế?
Chỉ là những lời này hắn chỉ dám phỉ nhổ trong lòng, lại không dám nói ra.
Trịnh Tư Nam mở miệng nói: “Thật ra muốn tự do tự tại, chơi bời lêu lổng thì phải đủ tài lực chống đỡ mới được, không có tiền bạc thì làm sao có thể ăn chơi nhàn rỗi được? Chẳng qua là nghèo trong vui vẻ mà thôi.”
Nói xong, hắn nhìn đồng hồ Rolex màu xanh lục giá trị mấy trăm ngàn trên tay, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Dương Hàm thấy Trịnh Tư Nam có ý nhằm vào Lý Nguyên, không khỏi mở miệng nói: “Có tiền cũng khó mua được hạnh phúc. Vì vậy nghèo trong vui vẻ không có gì không tốt cả.”
Alice dùng vốn tiếng Hoa nghèo nàn nói: “Ta cũng hiểu được vui vẻ quan trọng hơn tiền bạc.”
Trịnh Tư Nam thấy Dương Hàm và Alice cùng nhau nói lại mình thì trong lòng suýt chút nữa thổ huyết.
Hắn thầm phỉ nhổ trong lòng: “Không có tiền, các ngươi thậm chí còn không đến được núi Thanh Thành, không biết xấu hổ mà nói tiền không quan trọng. Vì để lấy lòng soái ca mà các ngươi còn không cần mặt mũi nữa.”
Dương Hàm không biết Trịnh Tư Nam đang khinh thường, nàng nói với Lý Nguyên:
“Vừa rồi ngươi đã cứu chúng ta, đợi lát nữa đi dạo xong, chúng ta mời ngươi ăn cơm cảm ơn nhé?”
“Đúng, đúng.” Quách Hàm Huyên và Alice nghe vậy thì vội vàng vỗ tay phụ họa theo.
Trịnh Tư Nam nghe vậy thì vẻ mặt khó chịu, ở trước mặt Lý Nguyên, hào quang của hắn đều bị che mất, vì vậy hắn không thích ở chung một chỗ với Lý Nguyên.
Lý Nguyên lại lắc đầu nói: “Không cần.”
Dương Hàm kiên trì nói: “Nhất định, chúng ta nhất định phải cảm ơn ân nhân của mình.”
Quách Hàm Huyên cũng gật đầu nói: “Ngươi nhất định phải cho chúng ta cơ hội để cảm ơn.”
Lý Nguyên lạnh nhạt nói: “Ta không thích ăn cơm cùng người lạ.”
Á…
Dương Hàm và Quách Hàm Huyên nghe vậy thì vẻ mặt nhất thời có hơi xấu hổ.
Đều không biết nói cái gì mới phải.
“Mời ngươi ăn cơm sao ngươi không cảm kích?” Trịnh Tư Nam có hơi bất mãn nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên khó hiểu nhìn thoáng qua Trịnh Tư Nam: “Mời ta ăn, lẽ nào ta không thể từ chối à?”
Trịnh Tư Nam: “...”
Trong lòng hắn không còn lời gì để nói, đây chính là mỹ nữ mời ngươi ăn cơm, sao có thể từ chối được?
Không phải ta không thích ở chung với hắn sao? Hắn từ chối thì từ chối, ta lắm miệng làm gì?
Tâm trạng Trịnh Tư Nam vô cùng phức tạp, chủ yếu vẫn khó chịu khi mấy mỹ và bạn học đều ân cần với Lý Nguyên như vậy.
Hôm nay xem như hắn hoàn toàn hiểu rõ rồi, mỹ nữ gặp soái ca rốt cuộc chủ động thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận