Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 317 - Trường Nhĩ Định Quang Tiên (2)

Trường Nhĩ Định Quang Tiên đang muốn thi triển chiêu thức bắt tiểu bạch thỏ lại, đúng lúc này, hắn lại phát hiện một nam tử tuấn lãng nho nhã đang đứng ở đại môn hàng rào không biết từ lúc nào.
Tiểu bạch thỏ thấy nam tử lập tức bật người một cái, nhảy vào trong lòng nam tử.
Người kia vuốt vuốt tai tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ lập tức thoải mái híp mắt lại.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên đứng ở giữa không trung, hắn thấy nam tử chỉ có tu vi Địa Tiên Kỳ, không bằng cả tiểu bạch thỏ kia, vẻ mặt lộ vẻ khinh thường.
Hắn tùy tiện nói với Lý Nguyên: “Tiểu tử, bổn tọa mặc kệ ngươi với con thỏ tinh này có quan hệ như thế nào nhưng vừa rồi nàng chọc giận bổn tọa, bổn tọa thề phải rút gân lột da nàng để xả mối hận trong lòng, nếu ngươi không muốn chết thì ngoan ngoãn cút đi, nếu không... chờ bị nướng cùng nhau đi.”
“Chi chi.”
Con thỏ nhỏ chỉ vào hồ lô trong tay Trường Nhĩ Định Quang Tiên, ủy khuất không thôi kêu với Lý Nguyên.
Lý Nguyên an ủi sờ đầu tiểu bạch thỏ, nói: “Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi cầm hồ lô về.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên thấy vẻ mặt Lý Nguyên trấn định, không lộ ra chút lo lắng e ngại nào, thậm chí còn muốn lấy bảo hồ lô về, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu, cảm giác mình bị khinh thị.
Chẳng lẽ bộ dạng bổn tọa quá hiền lành? Thế nên một tiểu tu sĩ Địa Tiên Kỳ còn không sợ mình?
“Ai, lại một người không biết sống chết.” Trường Nhĩ Định Quang Tiên giả vờ bất đắc dĩ thở dài.
Lý Nguyên lạnh lùng nhìn Trường Nhĩ Định Quang Tiên: “Quỳ xuống, dập đầu, tự mình vả miệng mình một ngàn cái, trả hồ lô lại cho Bạch Ngọc, việc này ta sẽ không so đo.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên nghe lời Lý Nguyên nói, đầu tiên là ngẩn ngơ, dường như cảm thấy tai có vấn đề.
Chờ sau khi hắn phản ứng lại, không nhìn được ha ha phá lên cười.
“Ha ha ha ha...”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên cười đến mức ngã nghiêng ngã ngửa, răng cũng suýt cười rơi.
Hắn thấy mình gặp một kẻ ngu si rồi.
Ta, đường đường là Tùy Thị Thất Tiên của Triệt giáo, Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn đại năng, lại phải quỳ xuống dập đầu với một cái Địa Tiên Kỳ như ngươi?
“Ha ha ha, không biết là người nào cho ngươi dũng khí nói như vậy?”
Ngưng cười, Trường Nhĩ Định Quang Tiên lập tức hung ác nhìn Lý Nguyên, giọng nói lạnh lẽo như dao:
“Lúc đầu muốn tha cho ngươi một mạng, lại không nghĩ rằng chính ngươi lại không biết sống chết như vậy, nếu đã thế, bổn tọa sẽ thanh toàn ngươi, để ngươi và con tiểu bạch thỏ kia chịu nỗi thống khổ khi bị liệt diễm thiêu hủy.”
Nói xong, hắn tức khắc bấm một pháp quyết, chuẩn bị bắt Lý Nguyên và Bạch Ngọc lại sau đó cho hai người nếm thử cảm giác bị thiêu hủy, để trút sự phẫn nộ trong lòng hắn.
Nhưng khi ngón tay hắn bấm pháp quyết lại không thể tạo thành pháp thuật.
Trong lòng hắn xuất hiện chút nghi hoặc, trực tiếp dùng hai tay kết ấn.
Có điều vẫn không có phản ứng.
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên có một con quạ bay qua, phát ra tiếng kêu “Oa, oa”.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên có hơi khó hiểu, tại sao mình không sử dụng được pháp thuật?
Nếu không sử dụng được pháp thuật thì hắn sẽ lấy ra linh bảo của mình - Định Quang kiếm.
Nhưng hắn đột nhiên phát hiện, Định Quang kiếm ở trong cơ thể hắn không hề có chút phản ứng nào.
Thậm chí ngay cả linh lực bên trong Chu Thiên kinh mạch cũng… không cảm ứng được.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Trong lòng Trường Nhĩ Định Quang Tiên quá sợ hãi, hắn nhớ ra phải dùng thần thức kiểm tra tình huống.
Nhưng mà điều khiến hắn khiếp đảm hơn nữa là, hắn phát hiện mình không liên lạc được với thần thức, không cảm ứng được nguyên thần của mình.
Hắn dường như biến thành một người bình thường.
Trán Trường Nhĩ Định Quang Tiên lập tức toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Từ lúc tu luyện tới nay, hắn còn chưa từng gặp chuyện lạ thế này.
Vào lúc Trường Nhĩ Định Quang Tiên đang kinh nghi bất định, hắn đột nhiên cảm thấy dưới chân mình trống rỗng.
Hóa ra bởi vì tường vân đã không có pháp lực duy trì nên đã trực tiếp tiêu tán.
“Bịch!”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên lập tức rơi từ giữa không trung xuống.
Hắn ngã vào trong ruộng nước, bị đập đến mức thất điên bát đảo, nhãn mạo kim tinh, tai mắt mũi miệng đều bị bùn chảy vào.
“Chi chi.”
Bạch Ngọc thấy dáng vẻ chật vật của Trường Nhĩ Định Quang Tiên không nhịn được vẻ tươi cười.
Có lẽ Trường Nhĩ Định Quang Tiên lúc này đã gấp đến giậm chân rồi.
Hắn luống cuống bò dậy khỏi ruộng nước, bất chấp bùn trên người mà mau chóng tiếp tục thôi động pháp lực trong cơ thể.
“Ha!”
Nhưng mà một mình hắn mù quáng thi triển nửa ngày vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Hắn hổn hển hét lớn.
“Có phải ngươi dùng tà pháp gì hay không?” Hắn vừa kinh hoảng, lại vừa oán độc nhìn chằm chằm Lý Nguyên.
Pháp lực đột nhiên biến mất, ngoại trừ do Lý Nguyên giở trò quỷ ra thì Trường Nhĩ Định Quang Tiên thực sự nghĩ không ra nguyên nhân khác.
Không phải Lý Nguyên chỉ là Địa Tiên Kỳ sao? Sao có thể dùng tà thuật bất thường như thế?
Khiến pháp lực của một vị tu sĩ Thái Ất Kim Tiên biến mất trong nháy mặt, quả thực Trường Nhĩ Định Quang Tiên chưa bao giờ nghe.
Lý Nguyên không để ý tới Trường Nhĩ Định Quang Tiên, hắn nói với Bạch Ngọc: “Ngươi tới cầm hồ lô của người đi!”
Bạch Ngọc nghe vậy vội vã bay đến ruộng nước, làm chút pháp thuật đã dễ dàng lấy hồ lô trong tay Trường Nhĩ Định Quang Tiên về.
“Đây là Tiên thiên linh bảo của ta.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên thấy thế vội kêu to nhảy dựng lên, muốn lấy lại hồ lô nhưng đáng tiếc bây giờ hắn biến thành một phàm nhân, nhảy cao một thước còn khó khăn, sao có thể lấy được hồ lô?
Nhìn hồ lô rơi vào trong tay Bạch Ngọc, Trường Nhĩ Định Quang Tiên tức giận đến đấm ngực giậm chân.
Trong thời gian ngắn như vậy mà hắn cũng đã coi Hỗn độn hồ lô là của mình.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên lập tức phẫn nộ uy hiếp Bạch Ngọc và Lý Nguyên: “Các ngươi mau trả bảo hồ lô lại cho ta, ta chính là Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Tùy Thị Thất Tiên của Triệt giáo.Sư phụ ta là Thánh Nhân Thông Thiên giáo chủ, nếu các ngươi không muốn hồn phi phách tán, thì mau gỡ bỏ tà pháp trên người ta và trả bảo hồ lô lại cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận