Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1835 - Hiện trường xấu hổ quy mô lớn của Dương Khang

Hơn nữa, còn là đồ vật quan trọng nhất của nam nhân!
Rốt cuộc làm sao hắn làm được?
Vì sao có thể dưới tình huống ta không hề phát hiện, làm cho ta biến thành thái giám?
Rốt cuộc ta đắc tội tới tồn tại gì?
Lúc này, Mộc Niệm Từ rốt cục từ trong khiếp sợ phản ứng lại, nàng khép cằm kinh ngạc rớt xuống, không thể tin hỏi Dương Khang: “Dương Khang, nàng ấy nói là thật sao? Ngươi thật sự biến thành....”
Hai chữ thái giám, cuối cùng Mộc Niệm Từ vẫn không nói ra.
Nhưng Dương Khang lại hận không thể cũng tát Mộc Niệm Từ một bạt tai.
Thật là chọc trúng nỗi đau.
Giờ phút này là lúc hỏi vấn đề này sao?
Thật sự là nữ nhân ngu ngốc!
Dương Khang không biết nên đối mặt với mọi người như thế nào, cuối cùng, thân hình hắn chợt lóe, giống như trốn tránh rời khỏi phủ đệ, quay về Đại Kim quốc.
Trốn tránh tuy rằng đáng xấu hổ, nhưng còn tốt hơn ở lại chấp nhận ánh mắt kỳ thị.
Một ngày sau.
Trên con đường Dương Khang ở.
Chủ đề mà mọi người bàn sau giờ cơm, nhân vật chính nhất thời biến thành Dương Khang.
“Ầy, các ngươi nghe nói chưa? Trong phủ đệ mà trước cửa có hai thạch ưng trên con đường mà chúng ta ở, nghe nói, chủ nhân của phủ đệ lại là thái giám.”
“Ha ha ha, làm sao không nghe nói? Chủ nhân của phủ đệ đó nghe nói còn là vương tử nào đó của Đại Kim quốc, không ngờ lại là thái giám.”
“Nghe nói, bởi vì vương tử Kim quốc tên Dương Khang đó, không biết nguyên nhân gì lại thành thái giám, không thể nhân đạo, Vương phi phu nhân vô cùng bất mãn đối với chuyện này, do đó giận dữ, vì thế truyền chuyện này cho cả thành đều biết.”
“Ầy, có thể hiểu, chồng của mình là thái giám, đây không phải góa phụ sao? Vương phi khẳng định bất mãn.”
“Ta còn gặp qua Vương tử Kim quốc đó, bộ dạng ngọc thụ lâm phong, dung mạo so với Phan An. Trước kia ta còn lo lắng hắn trở thành lão Vương cách vách cơ, xem ra lo lắng của ta là dư thừa.”
“Hoàn toàn dư thừa, một thái giám, cho dù hắn có tâm này, cũng không có nguyên liệu này!”
“Ha ha ha ha!”
Kim quốc.
Trong vương phủ của Hoàn Nhan Hồng Liệt.
Trong một mật thất bốn phía đều khắc ký hiệu thần bí.
Dương Khang mặt đầy nếp nhăn, thân hình còng xuống ngồi ở vị trí mắt trận.
Ở phía sau hắn, có một người không thấy rõ diện mạo, nhìn không ra giới tính, đang để hai tay ở sau lưng Dương Khang thi pháp.
Người này mọc một cặp sừng trâu, trên đầu cắm đầy lông chim, trên người mặc một áo khoác lông chim, trên áo khoác còn treo đầy trang sức như chuông, mã não, trân châu, ngọc bích, nhân cốt.
Trên mặt hắn và trên người, dùng đường cong màu sắc, vẽ đầy ký hiệu.
Nhìn vô cùng quỷ dị, tà ác.
Người này chính là Tát Mãn đại thượng sư của Đại Kim quốc.
Hoàn Nhan Hồng Liệt nhìn Tát Mãn đại thượng sư thi pháp cho Dương Khang, trên mặt tràn ngập lo lắng, trước đó lúc thấy Dương Khang, Hoàn Nhan Hồng Liệt căn bản không dám nhận, hắn không thể tin được, người đầy nếp nhăn, nhìn qua đủ để làm ông nội hắn, lại chính là Dương Khang.
Không biết qua bao lâu
Lúc này Tát Mãn đại thượng sư mới thu hồi hai tay từ trên người Dương Khang.
Cũng mở mắt ra.
Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy thế, vội vàng tiến lên quan tâm hỏi: “Xin hỏi thượng sư, vết thương của Dương Khang như thế nào? Có thể chữa trị không?”
Lúc này, Dương Khang cũng mở mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn tồn tại thực lực mạnh nhất của Đại Kim quốc này.
Chỉ thấy Tát Mãn đại thượng sư nhíu chặt chân mày, hắn nghi hoặc nói: “Kỳ quái, kỳ quái, ta đã kiểm tra nguyên thần và ba hồn bảy vía của Dương Khang, căn bản không phát hiện bất kì dấu vết bị thi triển tà pháp nào.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt và Dương Khang nghe vậy, trên mặt không khỏi tràn ngập mất mát.
Ngay cả ổ bệnh cũng chưa tìm được, khẳng định là không thể trị liệu.
Hoàn Nhan Hồng Liệt chưa từ bỏ ý định lại hỏi Tát Mãn: “Thượng sư, dung mạo tạm thời không thể trị liệu, vậy mệnh căn của hắn thì sao?”
Trên mặt Dương Khang cũng tràn ngập khẩn trương.
Đã không có mệnh căn, không thể nhân đạo là một chuyện, mấu chốt là, điều này làm cho hắn mất đi tôn nghiêm của nam nhân.
Cho nên, Dương Khang bức thiết muốn cứu vãn tôn nghiêm mất đi của mình.
Tát Mãn nghe vậy, nhất thời tiếc nuối lắc đầu, nói:
“Vừa nãy ta đã kiểm tra mệnh căn của hắn, cũng ý đồ giúp nó sống lại. Nhưng mà, thủ đoạn hủy mệnh căn của hắn giống với thủ đoạn làm cho hắn già đi, quá mức tà môn, cho dù ta là nghịch chuyển thời không, hay là sử dụng Sinh huyết hóa cốt thuật, đều không thể làm cho nó phục hồi như cũ.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt và Dương Khang nghe vậy, trên mặt nhất thời ngày càng tuyệt vọng.
Hoàn Nhan Hồng Liệt không nhịn được hỏi Dương Khang: “Ngươi đắc tội, thật sự chỉ là một tu sĩ Địa Tiên kì sao? Làm sao Địa Tiên kì có thể làm cho Tát Mãn đại nhân cũng bất lực?”
Không đợi Dương Khang trả lời, Tát Mãn đại thượng sư đã nói: “Đối phương tuyệt đối không có khả năng là Địa Tiên kì, khẳng định che giấu tu vi. Thủ đoạn mà hắn khiến cho dung nhan Dương Khang già đi, mệnh căn biến mất, quả thực chưa nghe bao giờ. Phải biết rằng, cho dù là có người bị thiên đao vạn quả, chỉ còn lại có một chút da lông, ta cũng có thể làm cho đối phương khôi phục như lúc ban đầu, hoàn mỹ sống lại. Nhưng dung mạo của Dương Khang và thương thế của hắn, ta căn bản không thể khôi phục. Đây cũng không phải là Địa Tiên kì có thể làm được. Ít nhất cũng phải là Chuẩn Thánh đại năng mới có thủ đoạn này.”
“Chuẩn Thánh đại năng có thể làm xằng làm bậy như thế, nhục nhã đế vương Đại Kim quốc chúng ta sao? Việc này tuyệt đối không thể để yên, bằng không, Đại Kim quốc chúng ta còn mặt mũi gì ngạo thế phương bắc?”
Vẻ mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt phẫn nộ rít gào nói.
Hắn phẫn nộ như thế, trừ Dương Khang bị thương ra, còn bởi vì, từ trong miệng Dương Khang hắn biết được, đối phương còn vũ nhục đế vương Đại Kim quốc, nói Hoàng đế Đại Kim quốc, không tư cách xách giày cho đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận