Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 925 - Tiểu Tê Tử làm Đãng Ma đại tướng quân

“Có thể không quen mắt sao? Đó là Thái Thượng Hoàng, Thái tử và mấy người Tề Can.”
“Chậc…”
Tiểu Tê Tử thấy mọi người lộ vẻ kinh hoảng, không khỏi an ủi nói: “Chư vị không cần lo lắng, đây cũng là cương thi, là đến ngăn chặn đại quân Sát Thi giúp chúng ta.”
Những cương thi này chính là cương thi đã chết do Hậu Khanh khống chế.
Tiểu Tê Tử bảo Hậu Khanh tụ tập những cương thi này lên tường thành.
Đúng lúc mấy cương thi Lý Uyên, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát nhảy đến bên cạnh Lý Nhị, cứ như vậy nhìn thẳng Lý Nhị.
Lý Nhị: “...”
Hắn nhìn mấy gương mặt quen thuộc lại xa lạ này, trong lòng sợ hãi một trận.
Cái đó, ta có nên chào hỏi bọn họ hay không?
Đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trình Giảo Kim, Uất Trì Cung xung quanh cũng cảm thấy sợ hãi. Không ngờ còn có ngày gặp lại.
Cũng may, đại quân Sát Thi đối diện vốn không cho mọi người quá nhiều thời gian ngượng ngùng, thời gian một nén nhang vừa đến, đối diện đã bắt đầu phát động tiến công.
Đầu tiên là trọng xa binh điều khiển chiến xa trực tiếp vọt về phía thành trì.
Hắc Giáp bộ binh theo sát phía sau, kỵ binh thì cảnh giới bốn phía.
Trình Giảo Kim thấy thế, không khỏi cười nhạo nói: “Dùng xe binh đến công thành, đây không phải là nực cười sao?”
Nhưng chẳng bao lâu hắn đã không cười được nữa.
Tốc độ trọng xa binh điều khiển chiến xa rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đi đến phía dưới tường thành.
Cho dù thấy sông hộ thành, những chiến xa này cũng không làm chậm lại tốc độ, trực tiếp vọt vào trong sông, sau đó bay lên trên mặt sông.
Trình Giảo Kim nhìn đến trợn mắt há mồm, suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình.
Đám người Lý Nhị cũng nhìn đến trợn mắt cứng lưỡi, da đầu tê dại.
Vậy mà có thể bay, vậy tường thành đó còn có tác dụng gì?
Những chiến xa này bay về phía tường thành, binh lính trên chiến xa cầm trường thương hoặc cung nỏ. Vô số mũi tên giống như bọ ve bắn về phía binh lính trên tường thành.
Trong nháy mắt đã có vô số tướng sĩ Đại Đường bị đợt tiễn đầu tiên bắn chết.
Trên người những binh lính bị mũi tên bắn chết lần lượt toát ra khí đen, phiêu tán về phía mây đen trên bầu trời.
Trông vô cùng quỷ dị.
Vẫn chưa bắt đầu tiếp xúc, phía mình đã chịu tổn thất nghiêm trọng, điều này khiến cho sắc mặt Lý Nhị trở nên vô cùng khó coi.
Trong lòng càng thêm nặng nề.
Mắt thấy chiến xa sắp bay lên tường thành, Tiểu Tê Tử vội vàng hạ lệnh với Tướng Thần, Hậu Khanh, Doanh Câu nói: “Lập tức triển khai công kích, không được để bọn họ tiến vào trong thành.”
Trong lòng ba Cương Thi Vương khẽ động, cương thi trên tường thành lập tức phát ra tiếng gầm gừ giống như dã thú, lần lượt bay về phía chiến xa.
Có mấy cương thi bay vào trong chiến xa chém giết Hắc Giáp binh trong chiến xa.
Có mấy cương thi nhảy xuống tường thành đánh với Hắc Giáp bộ binh đến mức khó phân thắng bại.
Một bên là chiến binh Sát Thi, một bên là thân thể cương thi, đều không ở trong âm Dương Ngũ Hành, song phương đánh nhau đến trời đất mù mịt, núi thây biển máu.
Có Hắc Giáp binh bị cương thi dùng chùy đánh bạo, thi thể lập tức hóa thành khói đen, bay về phía mây đen trên bầu trời.
Cũng có cương thi bị Hắc Giáp binh xé thành mảnh nhỏ, nhưng không có máu tươi chảy ra, trong nháy mắt trở nên thối rữa.
Còn có binh sĩ trên tường thành bị chiến đấu ảnh hưởng ngã xuống, chỉ là những binh sĩ tử vong này đều biến thành cương thi dưới sự ô nhiễm của cương thi chi khí của Hậu Khanh, nhanh chóng gia nhập chiến đấu.
Lý Nhị nhìn chém giết thảm thiết ở phía trước, trong lòng vừa khiếp sợ, vừa may mắn.
Khiếp sợ là bởi vì mức độ kịch liệt của cuộc chiến đã vượt qua tất cả chiến tranh trước đây hắn đã trải qua.
Bất kể là Sát Thi hay là cương thi thì mức độ hung hãn đó đều không phải là binh sĩ bình thường có thể ngăn cản được.

May mắn, đương nhiên là may mắn có Tiểu Tê Tử đến chi viện.
Nếu như không phải Tiểu Tê Tử suất lĩnh đại quân cương thi của nàng đến ngăn cản, chỉ sợ thành Trường An đã sớm bị đại quân Sát Thi của Đại Tần công phá cửa thành.
Thành Trường An nhất định sẽ lâm vào trong hạo kiếp.
Trong quân doanh phía sau Hắc Giáp quân.
Ba đại tướng Mông Điềm, Mông Vũ, Vương Tiễn yên lặng nhìn chăm chú biến hóa của chiến trường.
Mông Vũ nhìn đại quân cương thi xuất hiện trên cửa thành, lông mày không khỏi nhíu lại đôi chút.
“Không ngờ Nhân tộc hiện tại đã có loại binh chủng có thể sánh với Sát Thi, thời gian vạn năm biến hóa lớn thật.”
Vương Tiễn hờ hững nói: “Cho dù như thế thì bọn họ cũng không chặn được đại quân Sát Thi của chúng ta.”
Mông Điềm (Hắn là con trai của Mông Vũ): “Bệ hạ đang xuất phát về Trường An, chúng ta phải đuổi theo đánh hạ Trường An trước khi bệ hạ đến, để bệ hạ nghĩ ngơi.”
Trong lúc nói chuyện, hắn rút ra Cự Khuyết bảo kiếm bên hông: “Hãy để ta đi chấm dứt chiến đấu đi.”
Vừa dứt lời, bóng dáng hắn đã biến mất khỏi lưng ngựa, bay thẳng về vị trí của Lý Nhị ở phía tường thành Trường An.
Bắt giặc bắt Vương trước, tất nhiên Mông Điềm biết được đạo lý này.
“Cứu giá.”
Đám người Trình Giảo Kim, Tần Quỳnh thấy có người bay tới thì vội vàng vây Lý Nhị ở giữa.
Trên mặt Lý Nhị cũng tràn ngập khẩn trương.
Trong lòng không khỏi có chút hối hận vì bản thân đã liên lụy lớn.
Nhưng đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên bay ra ngoài ngăn cản Mông Điềm ở trên không.
Lý Nhị vừa nhìn, là con chó không có tròng mắt bên cạnh Tiểu Tê Tử.
Tướng Thần và Mông Điềm lập tức đánh nhau ở trên không trung.
Mặc dù Mông Điềm cũng là dùng thuật Sát Thi để sống lại, nhưng trong cơ thể hắn có phong ấn dòng sông khí vận ở trước thân, bởi vậy thực lực không phải Sát Thi bình thường có thể sánh được, đại khái ở cảnh giới Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn.
Mà sau khi Tướng Thần biến thành chó, thực lực có chút giảm xuống, đại khái cũng ở cảnh giới Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn.
Bởi vậy thực lực song phương tương đương, đều là cao thủ thân thể, đánh đến khó hòa giải, kịch liệt không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận