Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 851 - Ta có tội, ta thừa nhận

Đôi mắt vô hồn, biểu cảm trở nên đờ đẫn chưa từng có, miệng há to đến mực có thể nhét một quả trứng ngỗng.
Lý Nguyên, đây là một cơn ác mộng thực sự.
Tử Hà sao có thể là phu nhân của Lý tiền bối?
Tử Hà không phải vừa rời khỏi Linh sơn vài tháng sao?
Sao lại đột nhiên biến thành phu nhân của Lý tiền bối rồi?
Sau đó, Chuẩn Đề đạo nhân không hiểu sao Tử Hà lại biến thành phu nhân của Lý Nguyên. Có điều hắn cuối cùng cũng hiểu, ngọc bội kia vì sao ngay cả hắn cũng không ngăn nổi rồi.
Đây là vật phẩm của Lý Nguyên, có thể đơn giản sao?
Quan âm và Bồ Đề lão tổ nhìn thấy Chuẩn Đề đạo nhân từ trên đài sen ngã xuống, nhất thời đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác.
Thánh Nhân sao ngã rồi?
Lẽ nào, vết thương của Chuẩn Đề đạo nhân vô cùng nghiêm trọng, ngay cả ngồi cũng ngồi không vững?
Ừng ực!
Tôn Ngộ Không nuốt ngụm nước bọt, khép cằm lại, ánh mắt nhìn Tử Hà nhất thời tràn đầy sự tôn kính.
Đây là sư nương, có thể không tôn kính sao?
Đúng vào lúc này, mọi người nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Quay đầu nhìn thì chính là Ngưu Ma Vương.
Tôn Ngộ Không vẻ mặt bất lực nhìn Ngưu Ma Vương nói: “Lẽ nào ngươi còn muốn động thủ với ta sao?”
Ngưu Ma Vương lại không để ý đến Tôn Ngộ Không, hắn chỉ chăm chăm nhìn Tử Hà, vẻ mặt tràn đầy sự phức tạp khó nói.
Tử Hà nhíu mày, không hiểu tại sao Ngưu Ma Vương lại dùng ánh mắt này nhìn mình.
“Ngươi muốn làm gì?”
Tử Hà lạnh lùng hỏi Ngưu Ma Vương.
“Bịch.”
Ngưu Ma Vương đột nhiên quỳ trước mặt Tử Hà, sau đó đột nhiên tát vào mặt mình.
Vừa đánh, hắn còn vừa tự trách rằng: “Ta không phải người, ta có tội, ta thừa nhận, vẫn mong Tử Hà tiên tử tha thứ cho sự xúc phạm của ta trước đây!”
Tôn Ngộ Không, Thiết Phiến công chúa, Tử Hà, nhìn thấy hành động của Ngưu Ma Vương nhất thời rớt cả cằm xuống đất.
Bọn họ thế nào cũng không thể ngờ rằng Ngưu Ma Vương đột nhiên lại quỳ xuống tạ lỗi với Tử Hà.
Còn tự tát vào mặt mình.
Cái này cũng quá là bất thình lình rồi.
Ngưu Ma Vương không phải là không chịu được đả kích của việc bị cắm sừng mà ngốc rồi chứ?
Nghĩ tới đây, Tôn Ngộ Không dùng ánh mắt tràn đầy sự đồng tình nhìn Ngưu Ma Vương.
Đại ca, ta với tẩu tử thực sự là trong sạch!
Vẻ mặt của Thiết Phiến công chúa cũng có chút phức tạp.
Tục ngữ có câu nhất nhật phu thê bách nhật ân, nàng và Ngưu Ma Vương mặc dù giờ đây không còn tình cảm, thậm chí còn rất hận hắn, nhưng đột nhiên nhìn thấy Ngưu Ma Vương ngốc nghếch thì vẫn là cảm thấy buồn cho hắn.
Bỏ đi, sau này ta và Không Không ở bên nhau, vẫn là nên để hắn bên cạnh, làm người không thể quá tuyệt tình!
Thiết Phiến công chúa âm thầm nghĩ.
Vẫn may tên đầu trâu, không, Ngưu Ma Vương không biết ý nghĩ của Thiết Phiến công chúa, bằng không chỉ sợ lại phải thổ huyết.
“Ngươi vì sao lại phải tự đánh mình?”
Tử Hà nét mặt không hiểu nhìn Ngưu Ma Vương.
Ở Dị thế giới, luôn luôn là Thanh Hà khống chế thân xác, vì thế Tử Hà không hề biết chuyện trước đây nàng bị Ngưu Ma Vương bắt đi, còn chuẩn bị thành thân với nàng.
Ngưu Ma Vương khuôn mặt chán nản nói: “Ta trước đây vậy mà lại có ý nghĩ không nên với tiên tử, quả thực là tội đáng muôn chết, vẫn mong tiên tử tha thứ. Nếu như ta biết mối quan hệ của tiên tử với Lý tiền bối thì cho dù cho ta mấy trăm lá gan ta cũng không dám có loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo đó!”
Thì ra, tên này không phải là ngốc, mà là sợ chưởng quỹ sư phụ!
Tôn Ngộ Không lộ ra vẻ tỉnh ngộ.
Không ngờ rằng cái tên đầu trâu này cũng biết uy danh của sư phụ.
Thiết Phiến công chúa và Tử Hà phản ứng lại.
Nỗi buồn trong mắt của Thiết Phiến công chúa trong chốc lát đã không còn nữa.
Ngược lại vẻ mặt lại trở nên khinh bỉ.
Vậy mà lại bị một tên không quen biết dọa thành bộ dạng này, thất là hèn nhát!
Còn có mặt mũi gọi mình là Bình Thiên Đại Thánh!
Tử Hà biết Ngưu Ma Vương là vì nghe thấy tên của Lý Nguyên mới hạ thấp giọng cầu xin như vậy, trong lòng liền cảm thán không thôi.
Chỉ là một cái tên mà khiến cho một tên Đại La Kim Tiên trung kỳ đại năng dọa thành như vậy, thân phận của Lý Hiên rõ ràng lộ một hai.
“Ơ, sư phụ, thì ra người ở đây.”
Vào lúc Tử Hà thốt lên, thì một âm thanh ở nơi xa xôi vang lên.
Mọi người nhìn về hướng âm thanh thì chỉ nhìn thấy Bạch Tinh Tinh và Xuân Tam Nương đang từ phía xa bay tới.
“Tinh Tinh.”
Tôn Ngộ Không nhìn thấy Tinh Tinh, nghĩ đến chuyện trước kia xảy ra ở Dị thế giới, nhìn không được mà hét lên một tiếng.
Mặc dù khi đó hắn đã mất trí nhớ, nhưng ký ức lại là thật.
Bạch Tinh Tinh nhìn thấy Tôn Ngộ Không trên mặt cũng không khỏi mà lộ ra vẻ phức tạp.
Nàng vậy mà cũng nhớ chuyện xảy ra ở Dị thế giới, chỉ là nàng không biết nên đối mặt thế nào với chuyện xảy ra ở Dị thế giới dựa trên tình cảm giả dối này.
Thiết Phiến công chúa thấy ánh mắt của Tôn Ngộ Không nhìn Bạch Tinh Tinh, trong lòng có chút ghen ghét.
Nàng vội vã khoác lấy cánh tay của Tôn Ngộ Không, dường như đang tuyên bố chủ quyền của mình.
Ngưu Ma Vương: “….”
Hắn kìm nén nước mắt trong hốc mắt, tiếp tục tát vào mặt mình.
Và còn đánh càng mạnh hơn.
Hu hu hu, kiếp trước ta làm chuyện gì thất đức, tại sao lại trừng phạt ta như vậy?
Phải rồi, Thiết Phiến công chúa nếu như đã không chung thủy với ta, không biết Hồng Hài Nhi có phải cốt nhục ruột thịt của ta hay không?
Trong lòng Ngưu Ma Vương đột nhiên lóe qua một tia nghi ngờ.
Phải quay về làm giám định cha con mới được.
Tử Hà nói với Bạch Tinh Tinh rằng: “Ta nói rồi, ta không phải sư phụ ngươi, sư phụ ngươi là tỷ tỷ của ta.”
Bạch Tinh Tinh nghe vậy, chốc lát thu lại ánh mắt từ trên người Tôn Ngộ Không về, vẻ mặt cung kính nói với Tử Hà rằng: “Sư thúc với sư phụ là một thể, gọi người là sư phụ cũng không sai.”
Tử Hà mặc kệ nói:
“Tùy ngươi vậy, có điều ta không nói chuyện cùng các ngươi nữa, ta phải về Trường An rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận