Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2110 - Còn đáng tin cậy không?!

Nghe thấy đại sư phụ nói như vậy, Lâm Đại Ngọc suýt thì từ trên giường bệnh kinh hãi nhảy dựng.
Tỏ ra vô cùng chết lặng người.
Không thể tưởng tượng nổi.
Vốn dĩ, sắc mặt của nàng bởi vì tật bệnh, nhìn qua trắng bệch như giấy.
Nhưng lúc này, bởi vì kích động, trên khuôn mặt trắng bệch của nàng, lại nổi lên một tia ửng hồng.
Hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Bởi vì, lời nói của Bạch Tố Trinh, đã hoàn toàn vượt qua năng lực tiếp thu của Lâm Đại Ngọc, không tiếp thu nổi.
Thậm chí, Lâm Đại Ngọc nghi ngờ bản thân có phải bị bệnh quá nghiêm trọng, xuất hiện ảo giác, cho nên nghe lầm hay không?
Vậy mà còn lợi hại hơn Chuẩn Thánh nhiều.
Vậy không phải là Thánh Nhân sao?
Lý công tử đó là Thánh Nhân?
Điều này sao có thể?
Thánh Nhân chỉ có mấy người, nhưng trước giờ chưa có Thánh Nhân nào được gọi là Lý công tử.
Vì vậy, Lý công tử nọ, tuyệt đối không phải Thánh Nhân.
Nếu Lý công tử không phải Thánh Nhân, vậy thì chỉ có một khả năng.
Đại sư phụ đang nói đùa với nàng.
Chỉ là, trò đùa này, có hơi không hợp lẽ thường!
Lâm Đại Ngọc căn bản không tin lời của đại sư phụ, nàng lắc đầu cười khổ nói: “Đại sư phụ đừng nói đùa với ta nữa, sao hắn có thể lợi hại hơn Chuẩn Thánh, vậy chẳng phải là Thánh Nhân rồi ư?”
“Thánh Nhân?”
Biểu cảm trên mặt Bạch Tố Trinh, trở nên càng thêm quái lạ, ánh mắt, có vẻ vô cùng sáng ngời.
Nàng một mặt ý vị thâm trường nói: “Thực ra, Thánh Nhân ở trước mặt Lý công tử, cũng không tính là gì, hắn còn lợi hại hơn Thánh Nhân cơ.”
“Xoạch!”
Lần này, Lâm Đại Ngọc hoàn toàn không nhịn được nữa.
Cằm trực tiếp kinh hãi đến trật khớp.
Ánh mắt trực tiếp trợn trắng.
Trong miệng suýt nữa sùi bọt mép.
Chỉ cảm thấy, đại sư phụ càng ngày càng không đáng tin cậy.
Thánh Nhân đều không tính là gì!
Còn lợi hại hơn Thánh Nhân.
Đây là tiếng người hả?
Thánh Nhân chí cao vô thượng, không gì không làm được, lấy thiên địa càn khôn làm bàn cờ, độc đoán tuyên cổ, đây có thể gọi là không tính là gì ư?
Làm sao có thể có người còn lợi hại hơn Thánh Nhân?
Ặc, Hồng Quân đạo tổ trong truyền thuyết quả thực lợi hại hơn Thánh Nhân, nhưng mà Lý công tử nọ, chắc chắn không phải Hồng Quân đạo tổ.
Nếu như, Lý công tử thật sự lợi hại như vậy, chỉ sợ sớm đã danh chấn Hồng Hoang, lay động càn khôn.
Làm sao có thể trước giờ chưa từng nghe nói qua tên này?
Hơn nữa, nhân vật lợi hại như thế, hai sư phụ có thể quen biết chắc?
Tuy rằng hai sư phụ rất lợi hại, còn tâm địa thiện lương, không hề tự cao tự đại, luôn hành y tế thế, thi ân rộng rãi cho dân chúng.
Song, Lâm Đại Ngọc vẫn cảm thấy, hai sư phụ này của mình, là tán tu không tên không phái, không có bối cảnh gì, căn bản không quen biết đại lão gì.
Lúc này nghe thấy lời của đại sư phụ, bọn họ thế mà quen biết một vị cự phách còn lợi hại hơn Thánh Nhân, Lâm Đại Ngọc thật sự khó mà tin được.
Hơn nữa, Tiểu Thanh sư phụ còn muốn ăn nhờ ở đậu loại chí tôn đại lão này, cố ý làm phiền người ta.
Thậm chí trực tiếp gọi tên của người ta.
Điều này có thể ư?
Loại đại lão này, một ánh mắt là có thể làm cho Hồng Hoang run rẩy, lễ độ cung kính còn không kịp, làm sao có thể để Tiểu Thanh sư phụ làm càn như thế?
Cho nên, bất kể Lâm Đại Ngọc nghĩ như thế nào, cũng không thể tin được lời của Bạch Tố Trinh.
Haiz, không nghĩ tới, đại sư phụ ổn trọng thành thục tài trí nhất hạng, lại cũng nói đùa.
Lâm Đại Ngọc ở trong lòng âm thầm cảm khái.
Tiểu Thanh ngồi ở phía trước lái xe, chú ý tới dáng vẻ trợn mắt há mồm của Lâm Đại Ngọc, cũng không khống chế được biểu cảm của mình nữa, tức khắc cười ầm lên ‘ha ha’.
“Ha ha ha, biểu cảm của Tần Tần quá gây cười rồi. Cảm giác như cằm nàng đều sắp trật khớp ấy.”
Bạch Tố Trinh nghe vậy, cũng không kiềm được che miệng cười trộm, khóe mắt cong thành trăng non.
Nàng có thể hiểu được sự ngạc nhiên của Lâm Đại Ngọc.
Dù sao, nếu thật sự là người bình thường, sau khi nghe thấy chuyện này, cũng sẽ không bình tĩnh.
Nhưng mà, dáng vẻ trợn mắt há mồm của Lâm Đại Ngọc, thật sự quá buồn cười, Bạch Tố Trinh nhịn không được.
Lâm Đại Ngọc thấy dáng vẻ cười không khép được miệng của hai sư phụ, tỏ vẻ cạn lời.
Buồn cười như vậy hả?
Vậy mà lấy bệnh nhân sắp chết ra mua vui.
Có loại này sư phụ sao?
Cũng không tim không phổi quá đi!
Ta muốn tình cảm sư đồ, lúc này lưỡng đoạn!
Song, thấy hai sư phụ cười to, Lâm Đại Ngọc cũng xác định một việc.
Đó chính là, vừa rồi đại sư phụ chắc chắn đang nói đùa, cố ý muốn xem vẻ mặt trợn mắt há mồm của nàng.
Lâm Đại Ngọc bất mãn chu môi nói: “Ta luôn cho rằng, chỉ có tiểu sư phụ thích đùa dai...”
Tiểu Thanh nghe vậy, không khỏi trợn trắng mắt.
Lâm Đại Ngọc tiếp tục nói: “Không nghĩ tới, đại sư phụ cũng trở nên hư rồi, khoác lác, kể chuyện lạ, ta suýt thì tin luôn.”
Bạch Tố Trinh cười nói: “Ta không khoác lác với ngươi, lời ta nói đều là thật.”
Lâm Đại Ngọc bẹp miệng nói: “Các ngươi cho rằng ta có tin không?”
Tiểu Thanh tiếp lời nói: “Ngươi đúng thật là đã oan uổng đại sư phụ của ngươi, lời nàng nói thực sự là thật, Lý công tử quả thực lợi hại hơn Thánh Nhân.”
Lâm Đại Ngọc: “Tiểu sư phụ đều nói như vậy rồi, ta càng sẽ không tin.”
Tiểu Thanh: “...”
Nụ cười trên mặt nàng cứng lại, chỉ cảm thấy khuôn mặt ngổn ngang trong gió.
Ta không làm cho người ta tín nhiệm như vậy hả?
Còn có thể chung sống thật tốt được không?
Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu?
Tiểu Thanh tức giận nói: “Hay cho Lâm nha đầu ngươi, thế mà ngay cả lời của sư phụ cũng không tin, chờ sau khi ngươi khoẻ lại, nhất định phải gia pháp hầu hạ.”
Bạch Tố Trinh trêu ghẹo muội muội nói: “Ai bảo ngươi mỗi ngày đều đùa giỡn, không nghiêm túc? Ngươi xem, bây giờ đệ tử cũng không tin lời ngươi.”
Tiểu Thanh không phục nói: “Nàng còn không phải không tin lời của tỷ tỷ à.”
Bạch Tố Trinh bình tĩnh nói: “Chuyện này vốn dĩ không hợp lẽ thường, nàng nhất thời không cách nào tin được cũng bình thường. Đợi sau khi nàng gặp được Lý công tử, tự nhiên sẽ hiểu chúng ta không có nói đùa với nàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận