Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 149 - Đa Bảo đạo nhân sững sờ!

Thông Thiên giáo chủ chẳng quan trọng nói: “Không sao, chủ yếu là trước đây sư phụ luôn dùng tên Tề thiên đạo nhân kết giao với Lý đạo hữu, bây giờ cũng không tiện để lộ thân phận.”
Đa Bảo đạo nhân thấp thỏm nói: “Vậy lát nữa đệ tử sẽ cố gắng.”
Trong lòng hắn càng thêm hiếu kỳ với vị Lý đạo hữu sắp gặp mặt đây.
Không biết là một người thế nào mà lại có thể khiến Thánh Nhân gọi đạo hữu.
Lẽ nào hắn cũng là một trong những khách của Hồng Trần Tam Thiên Tử Tiêu cung? Nhưng tại sao từ trước đến nay mình chưa từng nghe đến đạo hiệu của người này?
Đa Bảo đạo nhân là đại đệ tử của Triệt giáo, những lúc Thông Thiên giáo chủ không ở đấy, mọi chuyện của Bích Du cung đều do hắn làm chủ.
Địa vị tôn quý không ai sánh bằng, cũng hiểu rõ khách Hồng Trần Tam Thiên.
Do đó, hắn biết trong khách Hồng Trần Tam Thiên không có tu sĩ nào tên Lý Nguyên.
“Cốc cốc cốc!”
Thông Thiên giáo chủ gõ cửa.
Cửa được mở ra, Đa Bảo đạo nhân nhìn thấy một lão già dáng người lom khom, vô cùng tầm thường.
“Dương đạo hữu, bọn ta đến tìm công tử nhà ngươi.”
Thông Thiên giáo chủ khiêm nhường chắp tay nói với Dương Hòe.
u!
Đa Bảo nhìn thấy vậy, ngạc nhiên đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn.
Tình huống gì đây?
Sao sư phụ lại khiêm nhường gọi lão già trông cửa bằng đạo hữu như thế, hắn cũng xứng sao?
Lẽ nào vì thân phận của vị Lý đạo hữu kia quá tôn quý, cho nên sư phụ mới khách sáo với người trông cửa của hắn như vậy?
Nhưng toàn bộ Hồng Hoang e rằng chỉ có Đạo Tổ mới được đãi ngộ như vậy. Nhưng Đạo Tổ sẽ không xuất hiện ở đây đâu.
Nhất thời, trong đầu Đa Bảo đạo nhân xuất hiện vô số câu hỏi, hắn chỉ cảm thấy nghi ngờ trong lòng ngày càng nhiều, ngạc nhiên càng tăng lên.
“Công tử ở nhà, đi vào đi.” Dương Hòe nói với Thông Thiên.
Thông Thiên giáo chủ nghe vậy, rồi mới đưa mắt ra hiệu với Đa Bảo đạo nhân một cái, đi vào bên trong.
Đa Bảo đạo nhân ngây ngẩn một lúc.
Lẽ nào vị Lý đạo hữu này không đi ra đích thân đón tiếp sao?
Cũng quá kiêu căng rồi đấy?
Không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng đi theo Thông Thiên giáo chủ vào bên trong.
Trong lúc đi ngang qua Dương Hòe, hắn cũng chắp tay hành lễ với Dương Hòe một cái.
Rất nhanh, Đa Bảo đạo nhân đi theo Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy vị Lý đạo hữu kia.
u!
Nhưng mà, sức chú ý của Đa Bảo đạo nhân ngay từ đầu không hề nằm trên người Lý Nguyên, mà lại bị hai vị cô nương ở bên cạnh thu hút sự chú ý.
Chỉ thấy hắn ngơ ra, mồm há to, rõ ràng kinh ngạc không nói nên lời.
Không phải vì hai nữ tử đó quá xinh đẹp, mà là vì bọn họ lại là hai vị Thánh Nhân Nữ Oa và Hậu Thổ.
Hai vị Thánh Nhân này thế mà lại ở đây.
Nơi đây rốt cuộc ẩn giấu huyền cơ gì?
Còn nữa, lần này sư phụ dẫn mình đến đây, nói rằng đến tìm Lý đạo hữu tính vận mệnh của Triệt giáo.
Nhưng không phải ngay cả Thánh Nhân cũng không thể thôi diễn thiên cơ trong lượng kiếp sao?
Đa Bảo đạo nhân cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, có quá nhiều vấn đề nghĩ không thông.
“Lý đạo hữu, ta lại đến thăm ngươi đây, không ngờ Nữ Oa đạo hữu và Hậu Thổ đạo hữu cũng ở đây.”
Trong lúc Đa Bảo đạo nhân đang ngẩn ngơ, Thông Thiên giáo chủ đã chào hỏi Lý Nguyên, Nữ Oa và Hậu Thổ.
Đa Bảo đạo nhân lập tức dời ánh mắt lên người Lý Nguyên.
Bịch!
Chỉ cảm thấy đôi chân như nhũn ra, Đa Bảo đạo nhân lại quỳ thẳng xuống đất.
Nam tử được gọi Lý đạo hữu này sao chỉ có tu vi kỳ Đạo Tiên? Là do mắt ta nhìn nhầm sao?
Đa Bảo đạo nhân nhanh chóng đứng vững lại, sau đó chớp mắt mấy cái rồi lại nhìn Lý Nguyên.
Không sai, chính là kỳ Địa Tiên, còn là giai đoạn đầu.
Đa Bảo đạo nhân đầu óc trống rỗng, điều này quá bất thường rồi.
Từ khi nào tu sĩ kỳ Địa Tiên lại có thể xưng hô bằng hữu với Thánh Nhân? Còn nữa, sư phụ cần phải cung kính với người trông cửa của một vị Địa Tiên hay sao?
Thế giới quan của Đa Bảo đạo nhân ngay lập tức sụp đổ toàn hoàn.
“Ngươi ăn chậm một chút, khoai tây chiên sắp bị một mình ngươi ăn hết rồi.”
“Là do một mình ngươi ăn hết thì có, rõ ràng ta ăn ít nhất.”
“Được lắm, ngươi không chỉ ăn mà còn lén giấu vào túi riêng.”
“Ta không có, ngươi nhìn nhầm rồi!”
Đa Bảo đạo nhân bỗng bị một trận cãi vả làm bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai người Nữ Oa và Hậu Thổ đang vội vàng tranh giành mấy miếng màu vàng đặt trong rổ.
Dáng vẻ kích động của hai người, dường như miếng màu vàng ấy là một thứ gì đó quý báu tuyệt vời như Tiên Thiên chí bảo.
Khoai tây chiên?
Dường như chẳng có thiên tài địa bảo nào gọi là khoai tây chiên. Hơn nữa sao ta lại ngửi thấy mùi dầu chiên.
Thánh Nhân không thể nào giành giật thứ đồ ăn đó chứ.
Đa Bảo đạo nhân cảm thấy kinh ngạc trải qua trong nháy mắt này đã vượt qua tất cả những kinh ngạc từ các kiếp trước của hắn.
Lý Nguyên nhìn Đa Bảo đạo nhân một cái, nói với Thông Thiên: “Ngươi dẫn theo đạo hữu mới đến đấy à?”
Thông Thiên giáo chủ: “Vị này là Đa Bảo đạo nhân, đại đệ tử của Triệt giáo. Hắn nghe nói ta muốn đến đây nên đã đi theo để nhìn ngắm phong thái của Lý đạo hữu.”
Đa Bảo đạo nhân nghe vậy vội vàng tiến lên hành lễ: “Đa Bảo bái kiến Lý đạo hữu, hai vị cô nương.”
Lúc này hai người Nữ Oa và Hậu Thổ cũng đã cướp sạch khoai tây chiên trong rổ.
Hai ngươi khôi phục lại thần thái ung dung cao quý, cao cao tại thượng.
Đến mức Đa Bảo đạo nhân bắt đầu nghi ngờ một màn hai vị cô nương này cướp giật ban nãy có phải là do hắn xuất hiện ảo giác hay không.
Nữ Oa cuối cùng cũng ăn được khoai tây chiên vô cùng vui vẻ, nàng nói với Lý Nguyên: “Không ngờ khoai tây chiên lại ngon đến vậy, lần sau ngươi có thể làm nhiều hơn được không.”
Lý Nguyên trợn trắng mắt.
Cực khổ làm khoai tây chiên, hắn mới ăn được mấy miếng, toàn bộ còn lại đều bị Nữ Oa và Hậu Thổ cướp hết.
Hắn quyết định sau này hễ có Nữ Oa và Hậu Thổ ở đây sẽ không làm khoai tây chiên nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận