Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 254 - Từ Hàng đạo nhân có hơi mơ hồ!!

Tiếng động cực lớn như trời rung đất chuyển vừa nãy kia, chính là mãnh hổ trán trắng rơi trên mặt đất, tiếng vang lớn phát ra khi va chạm với mặt đất, còn bắn lên vô số bụi bặm.
Chuyện gì thế?
Tại sao hổ lại rơi trên mặt đất, lại còn không động đậy?
Thương Thanh Quân không biết phải làm gì, vội vàng quan sát kỹ lưỡng động tĩnh của mãnh hổ trán trắng.
Chính vào lúc này, Thương Thanh Quân đột nhiên chú ý đến thân dưới của mãnh hổ trán trắng, có máu tươi ồ ồ chảy ra.
Rất nhanh, máu tươi chảy thành một một vũng nhỏ trên mặt đất.
“Con chó đen kia có nhiều máu như vậy sao?”
Thương Thanh Quân vô cùng bất ngờ.
Nàng nghĩ đến chó đen, Tiểu Hắc từ một bên khác của mãnh hổ, chậm rãi đi về phía xe ngựa.
Nhìn thấy Tiểu Hắc không có chuyện gì.
Thương Thanh Quân nhất thời kinh ngạc há hốc miệng.
Vốn dĩ là một chiếc miệng hoa anh đào nhỏ, kết quả còn có thể đút được một quả trứng ngỗng rồi.
Trong lòng nàng không thôi sững sờ, cảm thấy có hơi khó hiểu.
Lẽ nào máu trên mặt đất, không phải là của Tiểu Hắc, mà là của mãnh hổ?
Nhưng lại là ai đả thương mãnh hổ?
Dù thế nào không phải con chó đen này chứ?
Không những Thương Thanh Quân sững sờ, Từ Hàng đạo nhân lúc này cũng ngây người.
Hắn vừa rồi vẫn luôn quan sát động tĩnh ở bên dưới, bởi thế rất rõ quá trình mãnh hổ trán trắng và chó đen giao thủ.
Vừa nãy mãnh hổ trán trắng vừa tung người nhào về phía Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng đồng thời lao về phía mãnh hổ.
Hơn nữa, tốc độ của Tiểu Hắc, còn nhanh hơn mãnh hổ.
Trong nháy mắt Tiểu Hắc đã bay đến dưới cổ mãnh hổ, sau đó cắn xé một hồi, thế mà lại cắn đứt luôn yết hầu của mãnh hổ trán trắng, đồng thời còn xé bụng của mãnh hổ trán trắng ra, nghiền nát yêu đan của mãnh hổ trán trắng.
Mãnh hổ trán trắng lập tức tắc thở đến chết, hồn bay phách tán, thi thể từ đó ngã xuống mặt đất.
Trước sau còn chưa dùng đến thời gian một giây.
Nhanh đến mức Từ Hàng đạo nhân còn không kịp đến cứu.
Sao lại có thể như vậy?
Từ Hàng đạo nhân vẻ mặt đờ đẫn nhìn thi thể vật cưỡi, trong lòng ngàn vạn lần không thể hiểu nổi.
Vật cưỡi của mình hẳn là Yêu Vương Huyền Tiên Kỳ, tại sao lại bị một con chó đen giết trong tích tắc?
Mấu chốt là, bản thân còn không phát hiện từ trên người con chó đen này bất kì dao động pháp lực nào truyền ra.
Việc này cũng quá kì lạ rồi.
Thứ chết tiệt này rốt cuộc là chó gì?

Thương Thanh Quân nhìn liếc qua Tiểu Hắc, ngây ra như phỗng hỏi Lý Nguyên:
“Con mãnh hổ kia không phải là Tiểu Hắc giết đấy chứ?”
“Chính là nó.” Lý Nguyên khẳng định.
Thương Thanh Quân nghe vật, kinh ngạc đến nỗi suýt chút thì nhảy lên, nàng vừa khoa chân múa tay, vừa kêu thét lên:
“Nhưng nó nhỏ như vậy, mãnh hổ lớn như thế, nó làm sao giết chết được mãnh hổ? Cho dù là đứng đấy để cho chó đen cắn, cũng phải cắn mất nửa ngày.”
Lý Nguyên phản đối, nói: “Nào phải cắn đến nửa ngày? Cắn một miếng là được rồi.”
Da mặt Thương Thanh Quân run lên, nàng không biết là nên nói Lý Nguyên là kiêu ngạo hay là ngang ngược nữa.
Nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Lẽ nào Tiểu Hắc là Thần thú rất lợi hại?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Thực lực của hắn cũng chỉ bình thường, không xem như là lợi hại lắm.”
Thực lực của Tiểu Hắc quả thực bình thường, so với Dương Hòe và Thược Dược đều không bằng.
Thương Thanh Quân nhìn mãnh hổ trán trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, khóe miệng không khỏi giật giật.
Cái này còn gọi là thực lực bình thường?
Ngươi có phải là có hiểu nhầm gì về bình thường không?
Thương Khương thị lúc này đã hồi hồn trở lại từ trong kinh hãi, nàng liên tục nhắc nhở con gái: “Quân Nhi, chúng ta vẫn là rời khỏi nơi này nhanh một chút đi, vi nương cảm thấy trong lòng không yên.”
Thương Thanh Quân nghe mẫu thân nhắc nhở, cũng phản ứng lại, nàng vội vàng kéo dây cương từ chỗ ngồi mới ở giữa xe, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Nghĩ đến vật cưỡi của mình cứ chết một cách hồ đồ như vậy, Từ Hàng đạo nhân bỗng chốc tức đến mức gân xanh nổi lên, nổi trận lôi đình.
Chịu phải thiệt thòi lớn như vậy, hắn đương nhiên sẽ không chịu để yên.
Trong lòng khẽ động, hắn ném bình Dương Chi Ngọc Tịnh trong tay xuống đất.
Bình Ngọc Tịnh này chính là cực phẩm Thiên tiên linh bảo, bất kì sinh linh nào bị hút vào trong bình Ngọc Tịnh, xương thịt khắp người và ba hồn bảy vía đều sẽ hóa thành máu loãng, sau đó chuyển biến thành Cam Lộ dịch đặc sệt.
Thần kì vô cùng.
Từ Hàng đạo nhân chuẩn bị thu con chó đen quái dị kia vào trong bình Ngọc Tịnh, sau đó dần dần thăm dò bí mật của nó.
Nếu như ngươi đã giết chết vật cưỡi của ta, sau này ngươi hãy thành vật cưỡi của ta đi!
Từ Hàng đạo nhân nghĩ hững hờ.
Thương Thanh Quân chuẩn bị gọi Tiểu Hắc lên xe ngựa, chính vào lúc này, nàng đột nhiên nhìn thấy một chiếc bình màu trắng từ trên trời bay tới.
Chiếc bình bay lượn trên đỉnh đầu của Tiểu Hắc, trong miệng bình bay ra hắc khí vô biên cuốn về phía Tiểu Hắc.
Nhưng, hắc khí đến bên cạnh Tiểu Hắc lại căn bản không cuốn được Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc hướng về chiếc bình, đột nhiên khẽ nhún người bật lên, đã nhảy vào giữa không trung, một miếng đã cắn bình Ngọc Tịnh vào trong miệng.
Từ Hàng đạo nhân thấy thế, không khỏi sợ đến bay màu, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, còn kinh hãi gấp vạn phần lúc mãnh hổ trán trắng bị giết vừa nãy.
Linh bảo của chính mình, sao mà lại bị con chó đen này cắn đi rồi?
Con chó đen này sao lại có thể chống lại được uy lực của bình Ngọc Tịnh?
Từ Hàng đạo nhân vội vàng kết ấn thi pháp, muốn thu bình Ngọc Tịnh trở về.
Nhưng bất kể hắn huy động pháp lực như thế nào, bình Ngọc Tịnh từ đầu đến cuối vẫn không chút động tĩnh, giống như là mất đi mối liên hệ với hắn rồi vậy.
Sao lại có thể như vậy?
Từ Hàng đạo nhân sắp phát điên lên rồi.
Hôm nay không phải là vận may tốt sao?
Thế nào lại gặp chuyện quỷ dị thế này.
Con chó này rốt cuộc là thứ đồ gì?
Không những giết chết hổ trán trắng trong tích tắc, làm sao mà đến cả bình Ngọc Tịnh không phát huy tác dụng với nó?
Sắc mặt của Từ Hàng đạo nhân trở nên biến đổi thất thường, vô số nghi hoặc chất chứa trong đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận