Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 674 - Ngụy Trưng sốc!

Ngụy Trưng hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Nhất thời hắn có ảo giác, thế giới này hoặc là Ngọc Đế điên rồi, hoặc là chính bản thân hắn điên rồi.
Điều này thực sự quá điên rồ, quá ly kỳ.
Sao Hồng Hoang có thể có tồn tại khủng khiếp như thế?
Chẳng trách Lý Nguyên nói Thiên Đạo cũng không ràng buộc được hắn.
Thì ra người này chính là hắn!
Ngụy Trưng hiểu ra quá chậm.
Đột nhiên Ngọc Đế nghĩ đến cái gì, vẻ mặt hắn căng thẳng hỏi Ngụy Trưng: “Chuyện kia, chắc là ngươi không đắc tội Lý tiền bối đấy chứ?”
Đạo Tổ phù hộ, Bàn Cổ đại thần phù hộ, Ngụy Trưng hoàn toàn không thể đắc tội Lý tiền bối.
Ngụy Trưng nói: “Thần biết việc hắn can dự vào chuyện nhân gian, muốn áp giải hắn lên Thiên Đình tiếp nhận điều tra...”
Bịch!
Ngọc Đế nghe đến đó, lảo đảo một cái, từ trên ghế rồng ngã xuống mặt đất.
Vẻ mặt sụp đổ không nói nên lời, chỉ cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thế mà định áp giải Lý tiền bối lên Thiên Đình tiếp nhận điều tra... Mẹ ơi. Nghĩ tới đây, Ngọc Đế cảm thấy da đầu tê dại, hai chân run lên.
Tựa như hắn nhớ lại tình huống lúc trước ở Thái âm tinh, hắn đã bị đánh cho tơi bời.
Ngụy Trưng đáng chết này, tự mình tìm đường chết thì thôi đi, sao lại làm liên lụy tới ta chứ?
Áp giải đến Thiên Đình thẩm vấn, là thẩm vấn ta cũng chưa biết chừng!
“Ta thật sự bị ngươi hại chết rồi.”
Vẻ mặt Ngọc Đế phát điên, oán trách Ngụy Trưng.
Ngụy Trưng biết đến sự khủng bố của Lý Nguyên rồi, lúc này trong lòng cũng không khỏi hoảng sợ.
Hắn không ngờ, chính mình lại chọc phải tồn tại kinh khủng tuyệt luân này.
Hắn cảm thấy mình có thể sống sót trở về quả thực là kỳ tích.
Đúng rồi, Ngọc Đế khó hiểu hỏi Ngụy Trưng: “Sao ngươi còn sống mà trở về thế? Lý tiền bối không trách phạt ngươi sao?”
Ngụy Trưng đáp: “Chẳng qua Lý tiền bối chỉ dạy dỗ ta một chút, thật sự không quá trách phạt ta. Sau khi cùng ta thảo luận chuyện vương đạo một hồi thì để ta đi.”
Ngọc Đế nghe thế, ánh mắt nhìn Ngụy Trưng không khỏi toát ra vẻ hâm mộ.
Vận khí của hắn thực sự tốt thế sao?
Chỉ dạy dỗ một chút là xong rồi?
Hắn nhớ lại tình cảnh mình bị đánh tơi bời lúc trước, nước mắt suýt chút nữa chảy ra. Sự chênh lệch giữa người với người thật quá lớn đi?
Ngọc Đế suy nghĩ một lúc, đột nhiên đứng bật dậy, phân phó Ngụy Trưng, nói: “Ngươi dẫn đường cho ta, ta phải đi bồi tội Lý tiền bối. À không phải. Haiz rõ ràng là ngươi gây chuyện nhưng lại muốn ta đi dọn dẹp cho ngươi!”
“Có cần thiết không?”
Ngụy Trưng do dự nói.
Ngọc Đế khẳng định: “Tất nhiên là cần thiết rồi. Đối với loại tồn tại vô thượng thế này thì cẩn thận vẫn hơn.”
Thấy Ngọc Đế chuẩn bị đi bồi tội Lý Nguyên, đột nhiên Ngụy Trưng cảm thấy hành động của mình lúc trước nực cười tới mức nào.
Ở trong mắt Lý Nguyên và nữ tử kia, ta giống như tôm tép nhãi nhép sao? Hơn nữa nữ tử tuyệt mỹ kia còn khuyên ta trở về, vậy mà là lời khuyên thật lòng.
Ngụy Trưng vừa âm thầm cảm khái, vừa dẫn Ngọc Đế đến Đại Đường ở nhân gian.
Ngoài Có gian khách điếm.
Bước vào trong khách điếm, hắn chỉ thấy Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử đã xây xong lâu đài cát, một thành Trường An phiên bản thu nhỏ xuất hiện trên đệm khí.
Nhìn vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ vô cùng.
Tiểu Tê Tử thấy mình và phụ thân đã đắp xong thành Trường An, nàng vui mừng khôn tả, cảm thấy rất có thành tựu.
Dương Thiền đang quan sát thành Trường An làm từ cát thì nghe thấy âm thanh chuông gió vang lên, không khỏi nhìn ra cửa.
“A, cữu cữu, ngươi đến rồi?”
Nàng thấy Ngọc Đế không khỏi lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Cữu cữu?
Ngụy Trưng bất ngờ.
Trăm triệu lần hắn cũng không ngờ tới, nữ tử mà hắn cho là đồng đảng với Lý Nguyên lại là cháu ngoại của Ngọc Đế?
Chẳng lẽ nàng chính là Dương Thiền?
Trương Bách Nhẫn đột nhiên thấy Dương Thiền, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Sợ là vì hắn không ngờ ở đây mà cũng gặp được cháu ngoại.
Mừng là vì cháu ngoại ở đây, có vẻ rất quen thuộc với Lý Nguyên, vậy Lý tiền bối nể mặt Dương Thiền, có thể sẽ không làm khó ta chăng?
Trương Bách Nhẫn gật đầu với Dương Thiền, vội vàng hành lễ với Lý Nguyên, nói: “Tại hạ Trương Bách Nhẫn, bái kiến Lý tiền bối.”
Thần thái vô cùng cung kính, cử chỉ một mực cung kính, không hề có uy nghiêm của Ngọc Đế chúa tể Cửu Thiên...
Ngụy Trưng hơi do dự, những vẫn cúi người ôm quyền, hành lễ thật sâu một cái: “Ngụy Trưng bái kiến Lý tiền bối.”
Nghĩ tới việc lúc trước mình còn muốn áp giải Lý Nguyên đi Thiên Đình thẩm vấn, nhưng bây giờ lại cung kích gọi một tiếng tiền bối, sự thay đổi này quá nhanh rồi.
Đời người gặp gỡ quả thực là khiến người ta suy nghĩ không thấu!
Lý Nguyên nhìn thoáng qua Trương Bách Nhẫn, cười nói: “Bây giờ ngươi ngày càng uy phong bá đạo, thủ hạ của ngươi lại muốn bắt ta đi tiếp nhận thẩm vấn, chẳng lẽ bây giờ ngươi tự mình đến bắt ta đi sao?”
Sắc mặt Trương Bách Nhẫn trở nên trắng bệch, vẻ mặt như muốn sụp đổ.
Chỉ thấy hắn “bịch” một tiếng, dứt khoát quỳ gối trước mặt Lý Nguyên, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể: “Lý tiền bối nói quá lời rồi, ta sao dám tới bắt Lý tiền bối chứ? Thế không phải là tự sát sao?”
Ngụy Trưng thấy Lý Nguyên chỉ nói một câu mà khiến cho Ngọc Đế Cửu Cửu chí tôn sụp đổ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, trong lòng hắn chấn động, khó mà dùng từ ngữ để miêu tả.
Trước kia hắn coi Ngọc Đế là Thiên, là tồn tại tối cao của Hồng Hoang, là người sáng lập và bảo vệ trật tự của Tam giới.
Vì thế nên khi Vương Đế tìm đến hắn, muốn hắn đảm nhiện quan Nhân Tào của nhân gian, trợ giúp Thiên Đình quản lý nhân gian, hắn không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng.
Theo hắn thấy, có thể giao vận mệnh của Nhân tộc vào trong tay Ngọc Đế, đây chính là chuyện tốt vô cùng.
Kể từ đó Nhân tộc có sự bảo vệ của chúng thần Thiên Đình, có thể yên tâm an cư lạc nghiệp tránh khỏi sự xâm nhập của yêu ma quỷ quái.
Nhưng bây giờ khi hắn nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của Ngọc Đế ở trước mặt Lý Nguyên, trong lòng không khỏi nghi ngờ cách làm của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận