Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 513 - Thân phận thật sự của Phù Nguyên Tiên Ông

Nói xong, trên mặt nàng đột nhiên lộ vẻ hổ thẹn: “Trước đây mẫu hậu bởi vì quan tâm chuyện trên Thiên Đình nên có lơ là các ngươi, hy vọng các ngươi không oán trách mẫu hậu.”
Thất Tiên Nữ vội vàng lắc đầu nói: “Không dám, nữ nhi sao dám oán trách mẫu hậu!”
“Mẫu hậu quá lời rồi!”
“Oan cho nữ nhi.”
Sau khi tăng đãi ngộ của Thất Tiên Nữ lên, lúc này Dao Trì mới lộ ra mục đích thật sự của mình: “Thân phận Lý tiền bối đặc biệt, địa vị vô cùng cao quý, các ngươi có thể quen biết Lý tiền bối chính là vinh hạnh lớn. Sau này, các ngươi có thể xuống hạ giới tìm Lý tiền bối chơi cùng bất kỳ lúc nào, nhưng nhớ kỹ, cũng phải cung kính với Lý tiền bối và hai người hầu bên cạnh hắn nữa, tuyệt đối không được đắc tội.”
Nghe đến đó, Thất Tiên Nữ cuối cùng cũng bừng tỉnh.
Thì ra thái độ của mẫu hậu đối với chúng ta có biến hóa lớn như vậy là bởi vì Lý công tử.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thất Tiên Nữ không khỏi càng trở nên sợ gần chết.
Trời ạ, chỉ vì chúng ta quen biết Lý công tử mà thái độ của mẫu hậu với chúng ta lập tức thay đổi đến long trời lở đất, nào là đưa cung điện, cung nữ, lại thăng đãi ngộ, còn có thể xuống hạ giới bất kỳ lúc nào…
Rốt cuộc Lý công tử cao quý đến mức nào mới có thể làm cho mẫu hậu thân là Thiên Đình chi chủ nịnh bợ lấy lòng như vậy?
Mặc dù trước đây Thất Tiên Nữ đã nhận thấy thân phận của Lý Nguyên không đơn giản, nhưng các nàng không ngờ, lại có thể không đơn giản đến như vậy.
Dao Trì làm như vậy đúng là vì lấy lòng Lý Nguyên.
Nàng cảm thấy không thể chỉ dựa vào một mình Long Cát, cho nên mới để cho Thất Tiên Nữ cũng đến hạ giới tìm Lý Nguyên gắn kết tình cảm.
Chỉ cần Long Cát và Thất Tiên Nữ giao hảo tốt với Lý Nguyên thì có thể tùy thời thăm hỏi Lý Nguyên, như vậy Dao Trì đã cảm thấy mỹ mãn.
Nếu như chỉ một phần vạn, mấy vị công chúa có thể lọt vào tầm mắt của lý Nguyên, không nói đến việc làm bạn đời, cho dù chỉ nhận làm tỳ nữ, như vậy… Dao Trì quả thực không dám tưởng tượng đến chuyện tốt đó.
Thất Tiên Nữ rời khỏi Quỳnh Hoa cung, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra thì vẫn còn cảm giác không chân thật như cũ.
“Đại tỷ, ngươi nói vừa rồi có phải chúng ta vừa nằm mơ không?” Lục muội Trương Ngọc Cầm ngơ ngác hỏi đại tỷ.
Trương Ngọc Mị cảm khái nói: “Ta cũng nghĩ là đang nằm mơ, thật quá khó tin.”
Trương Ngọc Hoàn nói: “Ta có một cách có thể nghiệm chứng xem chúng ta có phải đang mơ hay không.”
Nói xong, nàng lập tức nâng hai bàn tay ngọc mảnh khảnh lên véo lấy hai cái má mịn màng của thất muội bên cạnh, sau đó nhéo một cái.
“A, đau quá, đau quá, nhị tỷ mau bỏ tay ra, đây không phải nằm mơ.” Trương Ngọc Yên vội vã hét lên.
“...”
Đang vào lúc Thất công chúa hưng phấn đánh giá cung điện của riêng mình thì Hạo Thiên cũng đến Ngọc Thanh cung ở Thiên Đình, gặp được Nguyệt Lão sư phụ, Phù Nguyên Tiên Ông.
Dáng vẻ Phù Nguyên Tiên Ông tiên phong đạo cốt, mặt mũi hiền lành. Một thân tu vi thông thiên thiết địa, khí tức tỏa ra không hề yếu hơn Hạo Thiên.
Trên người mặc một bộ đạo bào vải thô màu trắng, lông màu và râu đều trắng như tuyết, nhìn có vẻ già nua nhưng da thịt trên mặt lại hồng hào, không có chút nếp nhăn nào.
Thân phận thật sự của Phù Nguyên Tiên Ông thật ra là thiện thi của Nguyên Thủy Thiên Tôn cho nên địa vị mới có thể tôn quý như vậy.
Nhưng Phù Nguyên Tiên Ông vẫn ở lại trong Ngọc Thanh cung, bình thường ru rú trong nhà, ít hoạt động ở Hồng Hoang, vì vậy người biết Phù Nguyên Tiên Ông là thiện thi của Nguyên Thủy cũng không nhiều, có vẻ thần bí khó lường.
Hai bên chào hỏi xong thì Hạo Thiên trực tiếp nói ra ý đồ đến đây: “Nữ nhi của ta là Long Cát công chúa không có duyên trở thành bạn đời của Hồng Cẩm, mong Tiên Ông thứ lỗi.”
Phù Nguyên Tiên Ông nhướng mày, giọng nói hắn đầy bất mãn: “Sao Hạo Thiên Đạo hữu có thể lật lọng? Chẳng lẽ ngươi cố ý trêu đùa lão phu hả?”
Nói xong, ánh mắt của hắn lập tức lạnh đi.
Khí tức Đại Đạo trên người hắn lập tức tràn ngập ra, đủ loại pháp tắc ẩn hiện mơ hồ sau lưng hắn, cực kỳ kinh khủng.
Hiển nhiên, Phù Nguyên Tiên Ông vô cùng bất mãn với cách làm của Hạo Thiên.
Hạo Thiên giống như không thấy sắc mặt giận dữ của Phù Nguyên Tiên Ông, hắn vẫn bình thản như cũ nói: “Đương nhiên ta không cố ý trêu đùa Tiên Ông nhưng mà có người không hy vọng chuyện của tiểu nữ và Hồng Cẩm cho nên ta chỉ có thể nói lời xin lỗi với Tiên Ông.”
Phù Nguyên Tiên Ông thấy vẻ mặt không sợ gì của Hạo Thiên thì trong lòng cảm thấy kỳ lạ, hắn lạnh nhạt hỏi: “Là ai, lại có thể khiến cho ngươi nghe lời, không tiếc đắc tội ta như vậy?”
Hạo Thiên nhếch miệng lên: “Lý tiền bối.”
Bịch!
Hai chân Phù Nguyên Tiên Ông mềm nhũn, đột nhiên ngã trên ghế.
Vẻ mặt sợ hãi gần chết, khí tức khủng bố tuyệt luân vốn đang tản mát trên người cũng biến mất tiêu.
Hắn thân là thiện thi của Nguyên Thủy Thiên Tôn, có thể nói là cùng một thân thể với Nguyên Thủy Thiên Tôn cho nên đương nhiên cũng biết Lý Nguyên.
Hắn hoàn toàn không ngờ, người mà Hạo Thiên nói đến lại là Lý Nguyên!
Mặc kệ thất lễ, Phù Nguyên Tiên Ông khó tin nhìn Hạo Thiên, hốt hoảng nói: “Sao Lý tiền bối lại quản chuyện nhỏ này? Ngươi có biết nếu mạo danh Lý tiền bối thì có hậu quả nghiêm trọng thế nào không?”
Sắc mặt Hạo Thiên bình tĩnh nói: “Bởi vì tiểu nữ trùng hợp quen biết Lý tiền bối, quan hệ cũng không tệ lắm, hắn biết tiểu nữ không muốn gả cho Hồng Cẩm nên bảo ta không được ép buộc nàng. Đương nhiên, nếu như Phù Nguyên Tiên Ông không tin thì có thể tự mình đến hỏi Lý tiền bối một câu.”
Phù Nguyên Tiên Ông nghe vậy thì da mặt lập tức run lên mấy cái.
Quan hệ không tệ lắm!
Vận may của tiểu tử Hạo Thiên này cũng tốt quá nhri?
Thảo nào hắn lại không sợ hãi như vậy.
Còn bảo hắn tự đi hỏi Lý Nguyên, hắn cũng không dám.
Vẻ mặt biến đổi phức tạp một hồi, lúc này Phù Nguyên Tiên Ông mới ghen ghét mở miệng nói: “Nếu Lý tiền bối có lệnh, thì chuyện của Hồng Cẩm và Long Cát công chúa xem như không có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận