Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 489 - Ca ca của Đát Kỷ là ai?

Quả thực hận không thể rút gân lột da, nghiền xương thành tro Tam Tiêu.
Sau khi Khương Tử Nha và Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi xuống, lập tức khom người hỏi: “Xin hỏi lão sư, Tam Tiêu đã bị xử tử chưa?”
Da mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn hơi run rẩy, lặng lẽ nói: “Dù sao cũng là mấy vãn bối, ta với Thái Thanh giáo chủ cũng không dễ dàng làm khó bọn họ, sau khi dạy dỗ bọn họ một trận, thu pháp bảo của bọn họ thì đã thả bọn họ ra.”
Đương nhiên hắn không tiện nói Tam Tiêu được Đát Kỷ cứu, vậy cũng quá mất mặt rồi.
Khương Tử Nha nghe vậy, mặc dù trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng trên mặt hắn không biểu hiện ra, mà khen ngợi: “Lão sư với đại sư bá nhân từ.”
Nhiên Đăng đạo nhân ở bên cạnh lộ ra vẻ vui mừng.
Tam Tiêu không còn Hỗn Nguyên Kim Đấu, hoàn toàn không cần lo lắng nữa.
Cứ như vậy, Định Hải châu của hắn cũng không sợ bị Tam Tiêu cướp đi nữa.
Đám người Thập Nhị Kim Tiên Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Câu Lưu Tôn khóc lóc kể lể với Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Sư phụ, hiện giờ tam hoa của bọn ta bị tước, tu vi giảm mạnh, không biết sau này nên ứng phó sát kiếp như thế nào, mong lão sư chỉ điểm.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy mấy đệ tử khóc lóc kể lể, hơn nữa hắn cũng hơi lo lắng sau khi tu vi những đệ tử này giảm xuống, không cách nào ứng phó sát kiếp sau này, vì thế hắn lập tức lấy ra Hỗn Nguyên Kim Đấu, Phược Long Sách, Kim Giao Tiễn.
Thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất ra ba món linh bảo, ánh mắt mọi người đều nhìn thẳng, lần lượt lộ ra vẻ chờ mong.
Mọi người tự cảm nhận được ba món pháp bảo này lợi hại, tất nhiên vô cùng khát vọng có thể làm của riêng.
Cuối cùng, Nguyên Thủy Thiên Tôn ban Hỗn Nguyên Kim Đấu cho Quảng Thành Tử, ban Kim Giao Tiễn cho Xích Tinh Tử, ban Phược Long Sách cho Thái Ất chân nhân.
Ba người họ đạt được pháp bảo, tất nhiên là vui mừng không kìm được.
Những người còn lại không có pháp bảo, mặc dù trên mặt không biểu hiện ra gì, nhưng trong lòng lại có chút không vui.
Trong đó, sự đố kỵ trong lòng Từ Hàng đạo nhân, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Phổ Hiền chân nhân, Câu Lưu Tôn càng nặng, cảm thấy lão sư quá thiên vị.
Điều này cũng tạo cơ hội cho bốn người họ quay đầu lại Phật môn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa mới phân ba món pháp bảo cho đệ tử, đúng lúc này, mọi người đột nhiên cảm thấy có bốn luồng khí tức bay đến từ phía Triều Ca, cuối cùng dừng ở trên không của đám đông.
“Hả, là Tam Tiêu.”
“Sao bọn họ lại đến vậy?”
“Vậy mà bọn họ còn dám đến, vậy hãy để bọn họ có đến không về đi.”
“...”
Đám người Khương Tử Nha, Lôi Chấn Tử, Kim Tra, Mộc Tra nhìn thấy Tam Tiêu, không khỏi giận tím mặt, kêu gào muốn tìm Tam Tiêu báo thù.
Nhưng sự chú ý của đám người Nhiên Đăng đạo nhân, Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Câu Lưu Tôn lại đặt bên trên bóng dáng tuyệt mỹ phía trước Tam Tiêu.
Đôi mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi.
“Nàng là Đát Kỷ!”
“Sao Đát Kỷ lại đến đây?”
“Vậy mà Đát Kỷ lại đi cùng Tam Tiêu, chỉ sợ người tới không tốt.”
“...”
Lúc trước những người này đều nhìn thấy Đát Kỷ trên núi Côn Luân, biết sự khủng bố của Đát Kỷ, càng xác thực mà nói, là biết ca ca của Đát Kỷ khủng bố, cho nên sắc mặt cả đám mới trở nên khó coi như vậy.
Đặc biệt là Na Tra, Thái Ất chân nhân và Nhiên Đăng đạo nhân, nhìn thấy Đát Kỷ, không khỏi trốn sau đám người.
Đát Kỷ đã tạo cho bọn họ ký ức vô cùng xấu, bọn họ hy vọng sẽ không bao giờ gặp nữ ma đầu này lần nào nữa.
Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Đát Kỷ lại tìm tới cửa, trong lòng không khỏi lộp bộp, sinh ra dự cảm không tốt.
Bà nội nó, vốn tưởng đã đuổi đi, sao mới đảo mắt lại tìm tới cửa rồi? Còn muốn người ta sống nữa không? Đát Kỷ dẫn theo Tam Tiêu đi tới bầu trời quân doanh Tây Kỳ, nàng thấy Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn, không khỏi lộ ra một tia vui mừng.
May mà vẫn chưa đi.
Nàng lắc mình một cái, trực tiếp đáp trên mái lều, sau đó tùy tiện nói với Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Sao các ngươi lại cướp pháp bảo của ba sư tỷ ta vậy? Vừa rồi cũng không biết chủ động trả lại cho sư tỷ ta, hại ta chạy đến đây một chuyến.”
Giọng điệu đầy quở trách và trách cứ.
Tam Tiêu ở bên cạnh nhìn đến khóe miệng không khống chế được mà co giật.
Sao Đát Kỷ lại ăn nói xà lơ như vậy trước mặt mọi người chứ, lẽ nào ngươi thật sự không sợ chọc giận hai chưởng giáo sao, Kim Tra là người tôn sư trọng đạo, hắn nhìn thấy một nữ tử nho nhỏ lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với hai chưởng giáo, vô cùng bất mãn.
Hắn đứng ra lớn tiếng mắng Đát Kỷ: “Yêu nữ ngươi, sao dám….”
“Bốp!”
Kim Tra vẫn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy trên mặt bị tát nặng nề.
Đầu lưỡi hắn đều lắc mạnh.
Kim Tra quay đầu nhìn, chỉ thấy sư phụ Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn của mình, vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn, dường như hắn đã phạm phải tội ác đại nghịch bất đạo.
“Tại sao sư phụ lại đánh đệ tử?”
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn thầm nghĩ, nếu có thể, ngay cả mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được.
Trong lòng hắn nghĩ, trên mặt lại không chút chần chờ nào, vẻ mặt tức giận quát lớn với ái đồ: “Đây là Đát Kỷ tiên tử, yêu nữ cái gì chứ? Nếu ngươi còn ăn nói xà lơ thì sẽ trực tiếp trục xuất ngươi ra khỏi sư môn đó.”
Kim Tra ngây ra.
Đối phương vô lễ với chưởng giáo như vậy, nhưng tại sao sư phụ còn nói giúp đối phương? Điều này quá không hợp lẽ thường, còn nữa, tại sao mấy sư bá đều biểu hiện ra dáng vẻ như điều đương nhiên đối với hành vi của sư phụ vậy, sỉ nhục chưởng giáo không phải nên dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp hay sao? Còn có không ít người mơ màng như Kim Tra, ví dụ như Khương Tử Nha, Mộc Tra, Lôi Chấn Tử, Lục Áp, Ô Sào.
Bọn họ chưa từng gặp Đát Kỷ cho nên không hiểu cách làm của Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn.
Ánh mắt Lục Áp và Ô Sào thâm sâu, xoay tròn đánh giá Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn và Nguyên Thủy Thiên Tôn không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận