Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 830 - Tử Hà nghi ngờ nhân sinh

Chẳng qua, cũng có khả năng hắn chỉ thích mặt dầy ở trước mặt ta, nghĩ dùng phương thức này hấp dẫn sự chú ý của ta?
Nhất định là như vậy đấy! Tử Hà lập tức tự hành não bổ một phen, chuyện tự mình nghĩ không thông, trong lòng lại cảm thấy đắc ý.
Lý Nguyên thấy Tử Hà đột nhiên bắt đầu ngẩn người, không khỏi nhắc nhở: “Nồi sắp đun khô rồi, ngươi còn không múc nước.”
Tử Hà nghe vậy, vội vàng nhìn về phía nồi đồng, quả nhiên, nàng chỉ lo suy nghĩ lung tung, đã quên múc nước.
Nàng vội vàng cầm lấy một bầu nước đi, trong chum nước múc một bầu nước, rót vào rồi đồng nồi chẳng qua, khi nàng đem rót toàn bộ nước vào nồi đồng, lập tức phát hiện có chỗ bất đồng.
Thủy này lại có linh khí vô cùng, tinh khiết không tỳ vết, căn bản không phải Thủy bình thường phàm, hình như có điểm giống Hồng Hoang Thánh Thủy nõn nà ngọc lộ.
Nàng lại kinh ngạc.
Lần này, nàng dò xét cẩn thận một chút, nàng có thể khẳng định, đây chính là Ngọc Sương dịch nõn nà trong truyền thuyết, có thể tẩm bổ vạn vật, sinh cơ lưu thông máu.
Quan âm Bồ Tát thường xuyên dùng linh dịch này tới so với giả bộ hiển thánh, đối với nó như bảo bối. Tử Hà hoàn toàn bối rối.
Nàng không nghĩ ra, tại sao nơi này có nhiều ngọc lộ dịch nõn nà như vậy? Có thì sao, lại lấy phần đặc rửa chén.
Nàng thật sự là không chịu được.
Nếu như nước rửa chén là Ngọc Lộ Dịch đậm đặc, như vậy tất cả nồi đồng, lê đàn mộc đều là thật?
Tử Hà đột nhiên phát hiện, tất cả đồ trong phòng bếp cũng lộ ra vẻ thần bí và quái dị khiến nàng không nghĩ ra, khó có thể tiếp nhận.
Tử Hà cũng không biết sao bản thân rửa xong chén đũa. Toàn bộ hành trình cũng ở trạng thái ngốc nghếch.
Bởi vì ngoài Ngọc Lộ Dịch, nàng vừa phát hiện xà bông rửa chén bát, lại có thể lưu thông máu dưỡng nhan, có thể so với tiên đan Quỳnh Tương.
Sau đó bởi vì khiếp sợ quá mức, nàng thất thủ cầm chén té ở trên mặt đất, lại phát hiện mấy cái bát ăn vốn dĩ là Tiên Thiên linh bảo, gần như là té không vỡ...
Tử Hà không biết bản thân tới khách điếm, vẫn là đi tới đạo trường Đạo Tổ.
Thế nhưng khắp nơi là bảo vật, từng đồ vật đều có linh, Linh sơn và ngang hàng với khách điếm này, quả thực còn đơn sơ hơn so với phòng cổ tranh.
Cho tới bây giờ, coi như là nàng phản ứng chậm từ từ, cũng biết Lý Nguyên không giống người bình thường.
Nói không chừng, lúc trước hắn tên Hồng Quân, thật sự là Hồng Quân cũng có thể. Rửa xong bát đĩa, nàng ngây ngốc theo Lý Nguyên trở lại đại đường.
Sau khi Lý Nguyên ngồi ở quầy, hắn tiếp tục cầm điện thoại di động đọc tiểu thuyết. Mà Tử Hà nhìn Lý Nguyên không chớp mắt.
“Ngươi có thể nói cho ta thân phận của ngươi không?”
Một lát sau, Tử Hà hỏi Lý Nguyên.
Nàng vội vàng muốn hiểu Lý Nguyên, muốn biết tu vi của Lý Nguyên, hắn đang làm gì, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?
Nàng phát hiện, ngoài biết Lý Nguyên lớn lên đẹp trai thì những cái khác nàng đều không biết gì cả.
Lý Nguyên nghi ngờ nhìn Tử Hà: “Thân phận? Thân phận gì?”
Hắn không cảm giác mình có thân phận gì?
Tử Hà giải thích: “Chính là ngươi tên là gì, trong nhà có bao nhiêu người, ngươi bao nhiêu tuổi, bây giờ tu vi gì?”
Có lẽ cảm thấy mình biết rõ hơn một chút, nàng trước tự giới thiệu nói: “Hay để ta nói trước đi, ta tên Tử Hà, ta có một tỷ tỷ tên Thanh Hà, nhưng quan hệ của bọn ta không tốt. Bản thể của bọn ta, là một chén nhật nguyệt thần đăng. Ta và tỷ tỷ là linh trí do đăng tâm trong thần đăng sinh ra, do đó hóa thành hình người...”
Nàng lập tức nói với Lý Nguyên chuyện của mình.
Không hề sótsót lại chuyện gì.
Tuy rằng, Lý Nguyên kỳ thật đã sớm biết lai lịch của Tử Hà, nhưng hắn cũng không có cắt lời Tử Hà kể, mà là lặng lẽ lắng nghe phần giới thiệu của Tử Hà.
Một lúc sau.
“Được rồi, ta nói xong rồi, đến lượt ngươi nói.”
Tử Hà vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên nghĩ nghĩ: “Ta tên Lý Nguyên, có một muội muội, có một dưỡng nữ, bình thường không có việc gì làm, tuổi tác đã không có ý nghĩa, tu vi đã tăng đến cảnh giới không thể tăng được nữa....”
Tu vi tăng đến không thể tăng được nữa?
Tử Hà vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người miêu tả tu vi của mình như vậy, nàng giật mình nói: “Vậy là lợi hại bao nhiêu? Lợi hại như Như Lai Phật Tổ sao?”
Lý Nguyên nghe vậy, không khỏi cười cười.
Tử Hà nghi hoặc mở to hai mắt.
Thế nghĩa là sao?
Sao hắn lại cười?
“Ta hỏi không đúng sao?”
Nàng cẩn thận hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Đem hắn so sánh với ta, đối với ta mà nói là sỉ nhục ta.”
Tử Hà: “......”
Nàng dừng một chút: “Vậy Thánh Nhân thì sao?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Thánh Nhân, Như Lai, và các ngươi, ở trong mắt ta, không có gì khác nhau.”
Tử Hà: “...”
Nàng cũng không biết Lý Nguyên đây là đang làm màu, hay là thật sự là như thế.
Thánh Nhân luôn thống trị Hồng Hoang, ở trong mắt Lý Nguyên, lại giống như người bình thường.
Nàng tuy rằng vẫn ảo tưởng lang quân như ý của mình là một vị hắn hùng cái thế, tuy nhiên như này cũng quá mức rồi?
Tử Hà nhịn xuống nghi hoặc, nàng lại hỏi Lý Nguyên: “Ngươi lúc trước nói ngươi thích âm nhạc, ngươi biết loại nhạc khí gì?”
Lý Nguyên gãi gãi tóc, có chút buồn rầu nói: “Cái này, ngươi hỏi nhạc cụ ta không biết đi.”
“Vậy ngươi không biết nhạc cụ gì?”
Tử Hà rất biết lắng nghe.
Lý Nguyên: “Không gì không biết.”
Tử Hà: “.......”
Làm màu như này, nàng cho điểm tối đa.
Nàng ghé vào trên quầy bar, lấy tay nâng hai má của mình, vẻ mặt chờ mong đối với Lý Nguyên hỏi: “Ngươi có thể đàn cho ta một khúc nhạc không?”
Lý Nguyên suy nghĩ một chút.
Lâu lắm rồi hắn không chơi đàn. Về phần lần trước đàn hát sinh nhật cho Nữ Oa, theo hắn thấy, đó không tính là đánh đàn.
Vì thế, hắn đáp ứng thỉnh cầu của Tử Hà.
Tử Hà thấy Lý Nguyên đáp ứng, vui vẻ đến suýt nhảy dựng lên.
Nàng cảm thấy, quan hệ giữa mình và Lý Nguyên, càng tiến thêm một bước.
Lý Nguyên từ trong phòng ngủ lấy ra một cây đàn hạc và cây sáo.’
Bạn cần đăng nhập để bình luận