Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2050 - Đại Mạc quốc!

Đó là nàng không cách nào sử dụng hỏa diễm pháp tắc chi lực trong thời gian dài được.
Đại khái liên tục sử dụng hỏa diễm pháp tắc chi lực chưa đến ba phút, linh lực trong cơ thể Lục Vô Song đã trở nên khô cạn.
Tu vi của nàng vẫn là quá thấp.
Hơn nữa, cách mà Lục Vô Song sử dụng pháp tắc hỏa diễm vẫn là quá đơn điệu.
Không đủ quỷ dị xảo quyệt không nói, tốc độ cũng kém hơn người khác, nếu thật sự chống lại cao thủ như Lý Mạc Sầu, chỉ sợ hỏa diễm pháp tắc chi lực của nàng hoàn toàn không đánh trúng cơ thể của đối thủ.
Nàng nhất định phải đi tu luyện cách đặc thù vận dụng hỏa diễm mới được.
Lục Vô Song lập tức hạ quyết tâm phải nhanh chóng tăng tu vi của mình lên, hơn nữa còn tu luyện mấy bộ thần thông thuộc tính Hỏa.
Hiện giờ nàng nắm giữ hỏa diễm pháp tắc chi lực, đối với thân và lực của hỏa diễm đã vượt qua Thiên Kiêu, tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa cũng là làm ít được nhiều, bởi vậy nàng chuẩn bị chuyển qua tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa.
Mà ở Đại Đường, muốn tu luyện công pháp, đương nhiên phải đến học viện tu luyện được tổ chức chính thức ở Đại Đường.
Chỉ cần các điều kiện linh căn, ngộ tính phù hợp, không có tiền sử phạm tội, đều có thể báo danh.
Ngay khi Lục Vô Song quyết định đi tham gia kỳ thi tuyển chọn của học viện tu luyện Đại Đường, hôm nay, Dương Quá đột nhiên tìm đến nàng, cáo biệt nàng.
“Cái gì, ngươi muốn đến Đại Mạc quốc? Lẽ nào ngươi thật sự muốn đi chất vấn trực tiếp Trường Sinh Thiên?”
Lục Vô Song nghe thấy mục đích của Dương Quá thì rất kinh ngạc.
Dương Quá: “Ta cũng không chắc sẽ đi hỏi Trường Sinh Thiên, chỉ là chuẩn bị đến Đại Mạc quốc xem đôi chút.”
“Vậy sư cô có biết không?”
Lục Vô Song lại hỏi.
Dương Quá gật đầu: “Ta nói với cô cô rồi, cô cô còn tìm Lý công tử bói một quẻ, nói chuyến đi này của ta sẽ không có nguy hiểm.”
Lục Vô Song thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu Lý công tử đã nói ngươi không có nguy hiểm, vậy thì được.”
Tuy Lục Vô Song chưa từng thấy Lý Nguyên ra tay, nhưng nàng thật sự bội phục Lý Nguyên, tin chắc Lý Nguyên là đại năng tuyệt thế sâu không lường được.
Bởi vậy nàng cũng tin suy đoán của Lý Nguyên.
Lục Vô Song có chút không nỡ nói: “Vậy khi nào thì ngươi trở về?”
Dương Quá nhún vai: “Cái này thì không nói rõ được.”
Lục Vô Song: “Ta cũng chuẩn bị đi báo danh tham gia cuộc thi của học viện Đại Đường, không thể đến Đại Mạc với ngươi được.”
Dương Quá cổ vũ: “Với linh căn hiện tại của ngươi, nhất định có thể thi vào đó, chúc mừng ngươi có ngày hôm đó trước.”
Dương Quá lập tức rời khỏi quán trọ.
Ngày hôm sau, Lục Vô Song cũng rời đi, chuẩn bị đi thi học viện tu luyện.
Trải qua mấy năm lặn lội đường xa, trải qua vô số nguy hiểm, cũng đạt được mấy lần kỳ ngộ, cuối cùng Dương Quá cũng đến Đại Mạc quốc.
Hoàn cảnh và phong tục của Đại Mạc quốc và Đại Đường rất khác nhau.
Thành trì nơi này nhỏ hơn thành trì của Đại Đường rất nhiều.
Trong thành cũng không náo nhiệt và phồn hoa như Đại Đường.
Kiến trúc, con người và trang phục nơi đây đầy phong cách kỳ lạ.
Cũng may, ở trong Đại Mạc quốc cũng có người từ Đại Đường đến đây kinh doanh, cũng có không ít quý công tử trong xã hội thượng lưu Đại Mạc quốc thích học cách ăn mặc của người Đường.
Bởi vậy Dương Quá đi trong đám người tuy có chút bắt mắt, nhưng lại không lộ ra khác biệt mấy.
Dương Quá phát hiện người Đại Mạc quốc vô cùng dũng mãnh, dường như mỗi người đều mang đao, có loại cảm giác toàn dân đều là binh lính.
Hơn nữa, bởi vì quanh năm chinh chiến, trong Đại Mạc quốc tràn ngập lượng lớn nô lệ và tù binh bắt được từ ngoại tộc.
Những tù binh và nô lệ này có Nhân tộc, Yêu tộc, thậm chí cả Hải tộc.
Chỉ có thể làm công việc thấp nhất ở Đại Mạc quốc.
Hơn nữa, Dương Quá còn phát hiện Đại Mạc quốc đối đãi với người ngoại tộc không mấy thân thiện. Mấy ngày này, cũng bởi vì cách ăn mặc và diện mạo của Dương Quá là của người Đường, nên gặp phải không ít khiêu khích vô duyên vô cớ.
Cũng may, đều được Dương Quá hóa giải nguy cơ.
Dương Quá đi đến Đại Mạc quốc, tất nhiên là muốn biết rõ thân phận thật sự của phụ thân hắn.
Vốn dựa theo kế hoạch của hắn là tìm thấy chỗ tu hành của Trường Sinh Thiên, rồi từ từ nghĩ cách nghe ngóng rốt cuộc Trường Sinh Thiên có phải là phụ thân của hắn hay không.
Nhưng đi đến Đại Mạc quốc, sau khi hỏi một vòng, lúc này Dương Quá mới phát hiện câu hỏi của bản thân quá đơn giản rồi.
Bởi vì không ai biết nơi tu hành của Trường Sinh Thiên rốt cuộc ở nơi nào?
Mọi người chỉ biết nơi ở của Trường Sinh Thiên ở trong Trường Sinh Thiên giới mà hắn sáng lập.
Còn Trường Sinh Thiên giới ở đâu? Đi như thế nào?
Xin lỗi, chẳng ai biết cả.
Nghe nói chỉ có con cưng của trời được Trường Sinh cung chọn trúng mới có tư cách được chỉ dẫn đến nơi tu hành của Trường Sinh Thiên giới, mới có thể nhìn thấy dáng vẻ thật của Trường Sinh Thiên.
Dương Quá lập tức luống cuống, không biết tiếp theo nên làm thế nào mới ổn.
Ở nơi sâu trong hư không có một giới tử nhỏ như cát bụi, loạn lưu theo hư không, tán loạn trên hư không không có mục đích.
Nếu như người có pháp lực thì sẽ phát hiện trong hạt bụi không chút bắt mắt này thật ra ẩn chứa một thế giới vô biên vô hạn.
Thế giới này dạt dào sinh cơ, núi rừng xanh mướt, sông lớn chảy siết, linh khí dồi dào như mưa.
Chỉ là người của thế giới này hơi ít.
Trong vòng vạn dặm đều khó thấy có vết tích của nhân loại.
Vị trí trung tâm của thế giới này có một cung điện lơ lửng trên bầu trời.
Rường cột cung điện được chạm trổ, kéo dài không dứt, không khí xung quanh bốc lên, đạo văn lập lòe, trông hùng vĩ hoa lệ hơn cả Thiên cung của hồng hoang.
Hai bên cổng lớn của cung điện này có hai chiến thần khôi ngô tay cầm bảo kiếm tuyệt thế, mặc áo giáp đen đứng đó.
Chiến thần giáp đen, mỗi một người đều lớn vạn trượng, thần tình uy nghiêm giống như điêu khắc vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận