Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1758 - Ta tên Lão Tử

Đánh vài ván cờ, hắn còn không biết Lão Tử tên gì!
Lão Tử vuốt chòm râu, ung dung nói: “Lão Tử.”
Hoàng Vô Tà bất mãn nói: “Ta thật lòng kết giao với ngươi, sao ngươi chiếm tiện nghi của ta?”
Lão Tử trợn trắng mắt: “Nếu nói chiếm tiện nghi, là ngươi chiếm tiện nghi của ta mới đúng. Ngươi muốn gọi Lão Tử, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu.”
Hoàng Vô Tà xem thường nói: “Vậy ngươi còn muốn làm lão tử của ta à?”
Lão Tử thản nhiên nói: “Ta tên Lão Tử, đương nhiên, ngươi cũng có thể gọi ta là Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.”
Bùm bùm!
Hoàng Vô Tà lảo đảo, trực tiếp té gục ở trên mặt đất.
Hơn nữa hắn còn vừa sùi bọt mép, vừa co quắp trên mặt đất.
Vẻ mặt đó, sụp đổ nói không ra lời.
Lão Tử và đại danh Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, đương nhiên là Hoàng Vô Tà biết.
Hơn nữa còn như sấm bên tai, già trẻ đều biết.
Chẳng qua hắn hoàn toàn không thể liên hệ Thánh Nhân cao cao tại thượng với lão già trước mắt.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao, mới vừa nãy khi Lão Tử nói tên bản thân thì phản ứng đầu tiên của Hoàng Vô Tà là nói Lão Tử đang chiếm tiện nghi của hắn, mà không liên tưởng Lão Tử với Thánh Nhân.
Suy cho cùng một lão già bình thường trong khách điếm bình thường, sao có thể là Thánh Nhân được chứ!
Mấu chốt là, lão già này còn có chút nịnh nọt Lý Nguyên!
Kết hợp mấy yếu tố này, chỉ cần dùng não suy nghĩ một chút thôi là sẽ không tin tưởng lời nói vô căn cứ kia.
Hoàng Dung bên cạnh cũng không nói gì, dùng bàn tay vỗ trán.
Có vẻ vô cùng cạn lời.
Thật sự là vật hợp theo loài, người họp theo bầy.
Lý Nguyên thích nói phét, chém gió, tất cả người tiếp xúc với hắn cũng không bình thường giống như hắn.
Lại dám nói mình là Thánh Nhân nữa chứ.
Lão già này, thật sự là không sợ chết tới cực điểm.
Có điều tuy lão già này khoa trương, nhưng cuối cùng tốt hơn Lý Nguyên chút.
Dù sao hắn có nói khoác mình là Đại Đạo chí cao đâu, đúng không?
Hoàng Dung nhìn cha co quắp tê liệt trên mặt đất một, ánh mắt tràn đầy vẻ đồng tình.
Không trách cha phản ứng kịch liệt như thế, dù sao cha cũng là lần đầu tiên gặp người có da mặt dày như vậy.
Chờ thích ứng nhiều là được.
Một lát sau, rốt cuộc Hoàng Vô Tà lấy lại chút tinh thần.
Hắn bò dậy từ trên mặt đất, xoa bọt ở khóe miệng, sợ hãi nói với Lão Tử: “Ngươi đừng nói giỡn linh tinh có được không? Đặc biệt là càng không thể đùa giỡn Thánh Nhân, nếu không tương lai ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu.”
Lão Tử thản nhiên nói: “Ta không nói đùa với ngươi.”
Hoàng Vô Tà cạn lời: “Ngươi coi mình là Thánh Nhân thật à.”
Lão Tử: “Vốn dĩ là vậy.”
Hoàng Vô Tà cũng không biết nên nói với lão già này như thế.
Nhập diễn quá sâu, gần như không thể nói chuyện.
Hắn liếc nhìn Lý Nguyên, hỏi Lão Tử: “Nếu ngươi là Thánh Nhân, vậy hắn là gì?”
Lão Tử cung kính nói: “Về chuyện của công tử, ta lại không thể nhiều lời.”
Thấy dáng vẻ Lão Tử cung kính với Lý Nguyên như vậy, khóe miệng Hoàng Vô Tà không nhịn được cứ co giật.
Còn không biết xấu hổ nói mình là Thái Thanh Thánh Nhân.
Thánh Nhân lại cung kính gọi một tu sĩ Địa Tiên kỳ là công tử giống như một hạ nhân sao?
Thánh Nhân sẽ biểu hiện cung kính như vậy đối với một tu sĩ Địa Tiên kỳ sao?
Còn “không thể nhiều lời”, người nào có thể khiến Thánh Nhân cao nhất cũng không thể lắm mồm chứ?
Cả Hồng Hoang có người như thế sao?
Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua.
Trong lòng Hoàng Vô Tà chửi bậy không dứt.
Chẳng qua, tuy lão già này nói điên nói khùng nhưng quả thật kỳ nghệ vô cùng lợi hại.
Nếu như có thể đánh vài ván cờ với hắn, mình sẽ được lợi ích không ít.
Nghĩ tới đây, Hoàng Vô Tà lập tức nói với Lão Tử: “Vẫn là đừng hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta đánh vài ván cờ đi.”
Nhưng Lão Tử lại lắc đầu nói: “Vẫn là thôi đi, chúng ta khác biệt quá lớn, chơi không vui.”
Hắn đánh cờ với Lý Nguyên, đều là dung pháp tắc Hồng Mông làm bàn cờ, lấy thiên địa càn khôn làm ván cờ.
Mà kỳ nghệ của Hoàng Vô Tà chẳng qua là mới vừa nhập đạo, ngay cả thực lực nhìn thấu chân tướng “bàn cờ tinh thần hồng mông” cũng không có.
Lão Tử đánh cờ với Hoàng Vô Tà, đúng là chả thú vị gì cả.
Nếu như không phải là vì dạy dỗ Hoàng Vô Tà một chút, vừa nãy Lão Tử đã không đánh cờ với Hoàng Vô Tà...
Hoàng Vô Tà thấy Lão Tử không chơi với hắn, hơn nữa lý do giống như Lý Nguyên, cũng ghét bỏ kỹ thuật đánh cờ quá kém của hắn.
Trong lòng rất cạn lời.
Không ngờ đường đường Kỳ Thánh Bách Hoa đảo, Đông Hải Kỳ Vương, lại cũng có một ngày bị người khác chê bai kỹ thuật kém.
Thật sự là đời người vô thường!
Nếu lão già này không muốn đánh cờ, tuy Hoàng Vô Tà tiếc nuối nhưng hắn sẽ không miễn cưỡng.
Hoàng Vô Tà suy nghĩ một lúc, cảm thấy tiếp tục ở lại nơi này cũng không có nghĩa gì, cho nên hắn nói lời từ biệt với con gái: “Dung Nhi, hôm nay ngươi chỉ có thể tạm thời sống ở chỗ này, vi phụ đi trước, sau này trở lại thăm ngươi.”
“A, cha sắp đi à.”
Vẻ mặt Hoàng Dung bất ngờ, giọng điệu rất không nỡ.
Tuy nàng không muốn cùng cha trở về Bách Hoa đảo, nhưng nàng không muốn phụ thân mình rời đi nhanh như vậy.
Hoàng Vô Tà: “Nếu đã biết ngươi bình yên vô sự thì ta cũng yên tâm.”
Hoàng Dung khuyên nhủ cha: “Cha cần gì phải đi vội vã? Ở lại một thời gian, Trường An náo nhiệt như thế, ta đi ngắm xung quanh cùng ngươi, nơi này thú vị hơn Đông Hải nhiều.”
Hoàng Vô Tà lắc đầu nói: “Ta quen thanh tịnh, không thích náo nhiệt huyên náo.”
Hoàng Dung cũng biết tính tình cha mình, chuyện đã quyết định rồi, chín con rồng cũng không kéo lại được.
Vì vậy nàng cũng không khuyên Hoàng Vô Tà ở lại nữa, chỉ nói: “Phụ thân chờ một lát đã, ta chuẩn bị ít đồ cho ngươi.”
“Thứ gì?”
Hoàng Vô Tà không hiểu nói.
Hoàng Dung chột dạ liếc mắt nhìn Lý Nguyên, hàm hồ nói: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Nói xong, nàng bước nhanh chạy tới gian phòng tầng hai của mình, sau đó đẩy cửa sổ ra, hái được vài quả vải, hai quả xoài to hơn mặt nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận