Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 575 - Quá buồn nôn, ta không phải là đoạn tụ?!!

Tuy nhiên, càng về sau, hắn phát hiện mình căn bản là không lĩnh ngộ được nhiều công pháp như vậy.
Mới chỉ lĩnh ngộ một phần bé nhỏ không đáng kể trong biển công pháp mênh mông, hắn đã cảm thấy đầu óc của mình giống như muốn nổ tung rồi, rất khó chịu, sắp không chịu được rồi.
Hắn cũng phúc linh tâm chí, đột nhiên nhớ tới đạo lý tham nhiều không ăn hết mà Lý Nguyên đã từng nói với hắn, rồi mới từ từ tĩnh tâm lại, chọn lựa mấy công pháp tu luyện hắn thích nhất.
Một ngày nào đó.
Tôn Ngộ Không đang tu luyện, hắn đột nhiên phát hiện linh khí xung quanh trở nên vô cùng mỏng manh, không khỏi vội vàng mở mắt.
Sau đó hắn mới kinh ngạc phát hiện, chính mình vậy mà đã sớm ở trong thư phòng của sư phụ.
Tất cả đồ trong thư phòng vẫn y như vậy.
Tuy nhiên sư phụ không có ở trong phòng nữa.
Tôn Ngộ Không nghi ngờ mở trừng hai mắt, hắn cảm thấy mình tiến vào trong bức họa mới chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Cảm giác như vậy thật kỳ quái.
Hắn vội vàng nhìn Ngộ Đạo đồ trên tường, muốn tiến vào trong Ngộ Đạo đồ để giác ngộ các loại pháp tắc lần nữa.
Tuy nhiên, không được.
Hắn tập trung tư tưởng nhìn chằm chằm Ngộ Đạo đồ, nhưng vẫn không thể nào tiến vào bên trong Ngộ Đạo đồ lần nữa.
Tôn Ngộ Không thử mấy lần nhưng cũng chỉ đành tiếc nuối.
Hắn lại cảm nhận những biến hóa trong cơ thể.
Ngoại trừ thân thể trở nên vô cùng mạnh mẽ ra, chỉ thấy Tử Phủ của hắn có một tinh vân có kích thước như một vũ trụ, chậm chạp xoay tròn.
Tinh vân khổng lồ này chính là một loại pháp tắc chủ yếu hắn lĩnh ngộ được bên trong Ngộ Đạo đồ.
Lực chi Đại Đạo pháp tắc.
Pháp tắc này không có công pháp cụ thể, cũng không có lộ tuyến vận hành cụ thể, chỉ có lĩnh ngộ đối với lực chi Đại Đạo.
Tôn Ngộ Không dùng thiên phú vô tận của mình thành công quan tưởng một tinh vân bên trong Ngộ Đạo đồ vào trong Tử Phủ.
Điều này làm, cho hắn vô cùng hưởng thụ.
Mà ở trong tinh vân, còn hàng vạn tinh quang tỏa sáng, mấy chục tinh thần khổng lồ nổi lơ lửng.
Những tinh vân và tinh thần này chính là các loại pháp thuật hoặc thần thông hắn lĩnh ngộ được.
Ví dụ như âm Dương Diễn Biến đại pháp, có thể biến hóa vô cùng, nghịch chuyển âm dương.
Ví dụ như thuật Hóa Hồng, trong một bước là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Vì dụ như Hóa Thân Vạn Thiên đại pháp, một ý niệm là có thể biến hóa ra ngàn vạn phân thân.
Sau khi Tôn Ngộ Không cảm nhận thu hoạch của mình xong thì nhanh chóng rời khỏi thư phòng, chuẩn bị đi theo Lý Nguyên chia sẻ niềm vui của hắn.
Hắn tìm được Lý Nguyên ở khách điếm.
Hắn thấy Lý Nguyên đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn, mà trên bàn ăn đã bày ra hai bát cơm chiên, hai bát súp bí đao.”
Nhìn thấy cơm chiên và súp bí đao, Tôn Ngộ Không không khỏi cười to, nói: “Ha ha, ta đây cuối cùng cũng thấy chưởng quỹ làm đồ ăn trùng lặp rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không nấu trùng món cơ đấy!”
Cơm chiên và súp bí đao là món ăn đầu tiên sau khi Tôn Ngộ Không ăn khi tới khách điếm này chuẩn bị bái Lý Nguyên làm sư phụ.
Lúc ấy hắn suýt nữa nuốt luôn cả lưỡi của mình, ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Lý Nguyên cười, quan tâm: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Mặc dù Tôn Ngộ Không rất muốn ăn cơm chiên mỹ vị, uống súp bí đao thanh đạm ngon miệng, nhưng hắn chưa lập tức ngồi xuống mà bày ra dáng vẻ khoe cái mình tưởng là mới lạ, vui vẻ nói với Lý Nguyên: “Không vội ăn, chưởng quỹ xem ta lĩnh ngộ thần thông thế nào trước đã.”
Vừa nói xong, thân thể hắn lay động, sau khi đột ngột trở nên cao lớn vạm vỡ, cuối cùng chạm tới nóc phòng mới dừng lại.
“Thế nào?”
Tôn Ngộ Không ra vẻ khoe khoang.
Lý Nguyên gật đầu: “Cũng được.”
“Còn gì nữa không?”
Tôn Ngộ Không lại biến ra mấy trăm phân thân, chật cả gian phòng.
“Chưởng quỹ đoán xem người nào mới là ta thật.” Tất cả Tôn Ngộ Không đồng thời hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên dùng chiếc đũa đang gắp một hạt đậu nành trong cơm chiên, chiếc đũa hất một cái, hạt đậu nành nhanh chóng bay vào trong miệng một Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không hút một cái, ăn luôn hạt đậu nành: “Không ngờ sư phụ liếc một cái đã nhận ra bản thể của ta.”
Sau đó, Tôn Ngộ Không lại biến ra mười mấy loại thần thông và pháp thuật trước mặt Lý Nguyên, tâm thái như trẻ nhỏ nhận được bảo bối, muốn thể hiện trước mặt đại nhân.
Lý Nguyên bình tĩnh nhìn Tôn Ngộ Không thể hiện.
Mặc dù hắn cảm thấy pháp thuật của Tôn Ngộ Không cũng thật trẻ con nhưng cũng không ngăn cản Tôn Ngộ Không khoe khoang.
Sau khi Tôn Ngộ Không thi triển hết một lượt thần thông cho Lý Nguyên xem, thấy Lý Nguyên không tỏ vẻ sợ hãi thán phục, cũng không tỏ ra kinh ngạc, nhất thời cảm thấy không thú vị, bản thân cũng hết hăng hái luôn.
“Quên đi. Những thứ này ta học được từ chưởng quỹ, không nên múa rìu qua mắt thợ. Ăn cơm thôi.”
Tôn Ngộ Không ngồi đối diện với Lý Nguyên, dùng cái thìa lớn bắt đầu múc cơm chiên thơm ngon ăn.
“Cơm chiên này thật là thơm, rất ngon!”
Cơm chiên của Lý Nguyên dùng cơm từ hôm trước rang lên, thêm chân giò hun khói, đậu nành, thịt, còn có trứng gà, lúc đổ ra còn cho thêm ít hành thái nhỏ.
Có thể nói là mùi sắc vị đều đủ cả.
Chỉ một lát sau, Tôn Ngộ Không và Lý Nguyên đã ăn hết cơm chiên và uống hết súp bí đao.
Tôn Ngộ Không vẫn chưa thỏa mãn, thở dài nói: “Cơm chiên và súp bí đao chưởng quỹ làm thật sự quá ngon rồi.”
“Thật ra thì ra có một vấn đề vẫn muốn hỏi chưởng quỹ. Có phải trước kia ngươi là ngự trù trong Thiên cung không? Những món ăn này cũng chỉ có Thiên cung mới làm ra được.”
Lý Nguyên cười nói: “Nghi ngờ này, không bao lâu nữa ngươi có thể tự mình kiểm chứng.”
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không khó hiểu. Ta làm sao đi kiểm chứng được chứ.
Lý Nguyên lại nói: “Hiện tại ngươi đã học xong thuật trường sinh rồi, có thể rời đi.”
vốn Tôn Ngộ Không còn đang suy nghĩ làm sao để đi kiểm chứng, đột nhiên nghe thấy Lý Nguyên nói cho hắn rời đi, vẻ mặt thoáng cái ngây dại.
Hắn tỏ vẻ không nỡ, tràn đầy mất mát.
Chẳng trách hôm nay lại ăn cơm trứng chiên và súp bí đao, thì ra là sư phụ chuẩn bị cho ta rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận