Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1279 - Nguyên tắc của ngươi đâu?

Hoàng Vĩ Kỳ vội vàng gật đầu nói: “Cữu cữu gọi hắn là Dương Mi lão tổ.”
Ðát Kỷ và Tiểu Tê Tử đi đến hồ nước ở sân sau cùng với hai vị cháu gái.
Đi tới đình nghỉ mát, quả nhiên thấy ca ca đang đánh cờ với Dương Mi lão tổ.
“Cha.”
Tiểu Tê Tử trông thấy cha, không hề chú ý mà nhảy cẫng lên.
Chỉ thấy nàng vội vàng ngồi cạnh cha, thân thiết ôm lấy cánh tay của cha.
Hoàn toàn không có uy nghiêm bình thường của nữ hoàng, rõ ràng là dáng vẻ của nữ sinh nhỏ.
“Các ngươi đến rồi.”
Lý Nguyên gật đầu với muội muội và Tiểu Tê Tử.
Đát Kỷ: “Chúng ta biết ngươi có thêm hai đứa cháu gái, lập tức trở về gấp.”
Dương Mi lão tổ cười tủm tỉm, chào hỏi Kỷ tỷ và Tiểu Tê Tử: “Ðát Kỷ tiên tử, Đường Vương bệ hạ.”
Tô Trường Ly thấy Dương Mi gọi Tiểu Tê Tử là ‘Đường Vương bệ hạ’, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Chẳng lẽ tỷ tỷ hờ này thật sự là Nữ hoàng Tiên Đường?
Đáng tiếc, trên điện thoại di động không có ảnh chụp của Nữ hoàng Tiên Đường, nếu không có thể biết là thật hay giả!
Ðát Kỷ và Tiểu Tê Tử cũng lên tiếng chào hỏi Dương Mi lão tổ.
“Xin chào Dương Mi lão tổ.”
Dù sao cũng là Thiên Đạo Thánh Nhân, tôn trọng tối thiểu vẫn là phải có.
Dương Mi lão tổ cười nói với Lý Nguyên: “Hôm nay khó được muội muội và nữ nhi của Lý lão đệ đều trở về, trong lúc vui mừng này, có phải nên làm một bữa tiệc lớn chiêu đãi một chút?”
Lúc nói đến bữa tiệc, hắn còn nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Cho dù làm bữa tiệc lớn cũng không có phần của ngươi.”
Dương Mi lão tổ vội la lên: “Sao lại không có phần của ta được? Lý lão đệ không thể đuổi khách như vậy chứ!”
Lý Nguyên trợn mắt: “Bữa sáng đã bị ngươi ăn, ngươi còn muốn ăn cơm trưa ư? Có phải cơm tối cũng muốn chuẩn bị cho ngươi không?”
“Được.”
Dương Mi lão tổ vội vàng đồng ý, nói: “Thật ra ta đã sớm nghĩ một ngày ba bữa đều ăn ở chỗ của Lý lão đệ, chỉ là không biết mở miệng thế nào, không nghĩ tới Lý lão đệ sẽ chủ động mời. Nếu vậy ta cũng không từ chối nữa!”
Lý Nguyên thấy bộ dáng không biết xấu hổ của Dương Mi lão tổ, không khỏi ghét bỏ, nói: “Ta đang mời ngươi sao?”
Dương Mi lão tổ: “Ta nghe giống như mời.”
Dù sao chưa ăn cơm đã đuổi hắn đi, là chuyện không thể nào.
Đồ tham ăn chính là chấp nhất với thức ăn ngon như vậy.
Ðát Kỷ thấy Dương Mi lão tổ chết không chịu đi, nhịn không được mở miệng nói: “Chúng ta hôm nay là bữa tiệc gia đình, không chào đón người ngoài.”
Dương Mi lão tổ: “Vậy cũng đừng coi ta là người ngoài!”
Ðát Kỷ nói: “Ngươi không phải là người ngoài, vậy ngươi là gì của chúng ta?”
Dương Mi lão tổ: “Hàng xóm, đều nói ‘bán anh em xa, mua láng giềng gần’, hàng xóm tự nhiên không phải là người ngoài. Với lại, ta cũng không ăn không, ta còn giúp nhóm lửa thái thịt. Các ngươi sẽ không thật sự đuổi đi một vị lão nhân cô độc đáng thương, để hắn lưu lạc đầu đường a?”
Nói xong, hắn không khỏi lộ ra biểu cảm vô cùng đáng thương...
Đát Kỷ thấy da mặt của Dương Mi lão tổ dày giống như tường thành, cũng không còn cách nào khác.
Thiên Đạo Thánh Nhân này, quả thực đã luyện tu vi da mặt lên cao rồi!
“Lại còn lão nhân cô độc, ngươi bất tử bất diệt, sống còn lâu hơn cả vương bát, nghĩ muốn cô đơn cũng không được!”
Đát Kỷ không nhịn được phản bác.
Dương Mi lão tổ nghe vậy chòm râu run run: “Lại so sánh ta với vương bát, vương bát có thể so với ta sao? Không đúng, là có kiểu so sánh như thế sao?”
Lời nói của Đát Kỷ rơi vào trong tai Tô Trường Ly, lại tràn đầy kinh ngạc.
Lão đầu thường thường mặt dày tìm đến phụ thân ăn chực cơm vậy mà lại bất tử bất diệt?
Không phải nói chỉ có tu luyện tới Thánh Nhân mới có thể bất tử bất diệt sao?
Ngay cả Đại La Kim Tiên và Chuẩn Thánh cũng không thể nói bất tử bất diệt.
Chung quy không có khả năng lão đầu thích ăn chực này là Thánh Nhân đúng chứ?
Hắn lợi hại như vậy sao?
Đát Kỷ nhìn ca ca và Dương Mi chơi cờ một lát, cảm thấy không có hứng thú gì.
Nàng đột nhiên chú ý tới một dãy nhà, hiếu kỳ nói: “Đó là cái gì, sao trước kia không phát hiện ra?”
Hoàng Vĩ Kỳ thấy thế, vội vàng trả lời: “Đó là chỗ ở của ta và muội muội, là cữu cữu xây dựng.”
Đát Kỷ nghe vậy, nhất thời hứng thú: “Đi, dẫn ta đi xem chỗ ở của các ngươi một chút, kiến trúc kia rất đặc biệt.”
Mấy người đi vào sân trong lâu đài.
Đát Kỷ thấy các loại đồ chơi bên trong lâu đài, có vẻ cao hứng không ngớt.
Lập tức chơi cùng mấy người Tiểu Tê Tử, Hoàng Vĩ Kỳ, kêu la om sòm.
Hoàn toàn không có hình tượng của cô cô, dáng vẻ hoạt bát như không hề lớn lên.
Ban đầu, Tô Trường Ly còn có chút tự giữ thân phận.
Nhưng mà, sau khi nàng bị cô cô lôi kéo cùng nhau chơi tàu lượn vài lần, nhất thời buông thả, cũng cùng nhau ầm ĩ lên.
Nàng phát hiện, thật ra, làm một tiểu hài tử cũng rất tốt.
Muốn cười thì cười, muốn bảo thì bảo, không cần băn khoăn quá nhiều.
Đến buổi trưa, Đát Kỷ mới ý do vị tẫn ngừng chơi đùa.
Chuẩn bị đi giúp ca ca nấu cơm.
Chỉ là, khi nàng dẫn theo cháu gái đi tới phòng bếp, nhưng ở bên trong phòng bếp, bất ngờ phát hiện hai thân ảnh quen thuộc.
“A, Nữ Oa tỷ tỷ, Hậu Thổ tỷ tỷ, sao các ngươi lại tới đây?”
Hai người này, chính là Nữ Oa và Hậu Thổ.
Nửa canh giờ trước, các nàng cùng nhau đi đến phủ đệ, lúc này đang giúp Lý Nguyên rửa rau, thái rau.
Về phần Dương Mi lão tổ, hắn thì đang nhóm lửa.
Cũng không thể để cho hắn ăn chùa được!
Nữ Oa, Hậu Thổ?
Tô Trường Ly nghe xưng hô của Đát Kỷ đối với hai cô gái xa lạ kia, trong lòng không khỏi lộ ra một tia kỳ quái.
Tại sao tên này lại giống với tên của hai Thánh Nhân Hồng Hoang vậy?
Còn có, con gà trước đó, lại lấy tên là Khổng Tuyên.
Chẳng lẽ, những người này đặt tên, đều thích lấy theo danh nhân, không cần cấm kỵ sao?
Thói quen xấu gì vậy!
Hoàng Vĩ Kỳ bên cạnh thì âm thầm kinh ngạc với dung mạo của Nữ Oa và Hậu Thổ.
Thật sự là quá đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận