Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 927 - Thống nhất Thiên giới, chủ tể Địa phủ, thành lập Vương triều bất hủ

Tâm trạng của Lý Nhị lúc này đã trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Chỉ đối phó với mấy vạn đại quân Sát Thi dưới tường thành đã cố hết sức rồi, hắn không ngờ chủ lực của đối phương lại nhiều như vậy.
Lý Nhị hoàn toàn không có dũng khí đối kháng với hắn.
“Ta phải đi tìm tỷ phu giúp đỡ, nếu như tỷ phu không ra tay, Đại Đường ta sẽ toang mất.” Bởi vì quá khẩn trương, ngay cả ‘trẫm’ hắn cũng quên nói.
Lý Nhị đang muốn đi tìm Lý Nguyên, đúng lúc này, một âm thanh xa lạ đột nhiên vang lên bên tai mọi người: “Tỷ phu? Tỷ phu của ngươi là ai, tại sao ngươi cảm giác được hắn có thể xoay chuyển chiến cục?”
Lý Nhị kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc khải giáp màu trắng, cao tám trượng, ngũ quan đẹp trai lập thể xuất hiện trên thành lâu không biết từ lúc nào.
Nữ Bạt nhìn nam tử xa lạ, ánh mắt trở nên trịnh trọng không gì sánh được. Vậy mà nàng cũng không phát hiện rốt cuộc đối phương đi đến tường thành như thế nào. Chỉ là, mặc dù trong lòng khiếp sợ nhưng động tác của Nữ Bạt lại không chút chần chờ nào.
Chỉ thấy hai chân nàng bước về phía trước một bước, lập tức chắn trước người Tiểu Tê Tử.
Mà Tiểu Tê Tử thì nghiêng đầu, vươn cái đầu ra từ phía sau Nữ Bạt, tò mò đánh giá đối phương.
Nàng phát hiện trên người nam nhân trung niên này tản ra khí tức mạnh hơn nhiều so với đám người Nữ Bạt, Tướng Thần, và gần với cô cô.
Không biết hắn là ai?
Người xung quanh nhìn thấy nam tử xa lạ, đều khiếp sợ thay đổi sắc mặt.
Mọi người vội vàng rút binh khí ra, vừa chặn Lý Nhị ở phía sau, vừa vây nam tử xa lạ đó ở giữa.
“Ngươi là ai? Muốn làm cái gì? Đến tường thành như thế nào?”
Trình Giảo Kim giơ song phủ lên, vội vàng quát với nam tử xa lạ.
Nam tử trung niên làm như không thấy với binh khí xung quanh, hắn liếc mắt nhìn Nữ Bạt một cái rồi dời mắt lên trên người Lý Nhị.
“Ngươi chính là Hoàng Đế hiện giờ đúng không? Ta là Bạch Khởi, đến đây khuyên ngươi đầu hàng. Để tránh ngọc nát đá tan.”
Bạch Khởi?
Mọi người nghe thấy cái tên này, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, lại cảm thấy bất ngờ không thôi.
Cái tên Bạch Khởi có thể nói như sấm rền bên tai.
Là quân thần một đời, cũng là sát thần một đời.
Hắn tham dự chỉ huy hơn trăm chiến sự lớn nhỏ, chưa từng thất bại.
Từ thời Chiến Quốc đến Đại Tần thống nhất lục quốc, trong mấy trăm năm tổng cộng đã chết mấy tỷ tướng sĩ, mà hai phần ba trong số đó đều có liên quan đến Bạch Khởi.
Có thể thấy được mức độ hung hãn.
Bạch Khởi và Tần Thủy Hoàng vốn không phải là người cùng thời đại, sao hắn lại biến thành thuộc hạ của Tần Thủy Hoàng rồi?
Lý Nhị cảm thấy khó hiểu.
Hắn nhẫn nhịn nghi hoặc, cố gắng bình tĩnh nói với Bạch Khởi: “Các ngươi đã không thể tính là Nhân tộc nữa, cần gì phải nhúng tay vào chuyện của Nhân tộc? Hơn nữa hiện giờ thiên hạ thịnh vượng, dân chúng an cư lạc nghiệp, các ngươi cần gì phải khơi mào chiến hỏa, khiến cho sông núi vỡ nát, dân chúng sinh linh đồ thán chứ?”
Bạch Khởi thản nhiên nói: “Bọn ta chẳng những phải thống nhất Nhân tộc mà còn phải thống nhất Thiên giới, chủ tể Địa phủ, thành lập Vương triều bất hủ. Còn nữa, với thực lực của các ngươi, đánh bại các ngươi không cần phí sức, hoàn toàn không tạo thành sinh linh đồ thán.”
Thống nhất Thiên giới, chủ tể Địa phủ, thành lập Vương triều bất hủ!
Lý Nhị cùng với những người xung quanh nghe xong dã tâm của Bạch Khởi, không khỏi thầm rung động, chỉ cảm thấy khí phách không thôi.
Thế nhưng mưu toan lấy thân thể phàm nhân chinh phục Thiên Thần, thống trị lệ quỷ, quả thực là không dám tưởng tượng.
Nếu như trước kia có người nói như vậy, mọi người chỉ biết cười nhạo đối phương là người si nói mộng, ý nghĩ hão huyền.
Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Thủy Hoàng chết đi sống lại, thành lập đại quân Sát Thi vô cùng mạnh mẽ thì mọi người không còn dám nói đây là ý nghĩ hão huyền nữa.
Lý Nhị nhẫn nhịn kích động trong lòng, hắn trịnh trọng lắc đầu nói: “Quân Vương giữ xã tắc, Thiên tử giữ biên cương, trẫm là cửu ngũ chí tôn, sẽ không đầu hàng.”
Bạch Khởi nghe thấy mấy chữ ‘Quân Vương giữ xã tắc, Thiên tử giữ biên cương’, ánh mắt nhìn Lý Nhị không khỏi lộ ra mấy phần bất ngờ.
Hắn khen ngợi nói: “Ngươi ngược lại là một Đế Vương không tồi, khó trách mở rộng lãnh thổ lớn như vậy, chỉ là…”
Nói đến đây, giọng điệu của hắn đột nhiên lạnh lẽo, vẻ tán thưởng trên mặt trong nháy mắt lập tức biến mất, giống như biểu cảm trước giờ chưa từng thay đổi.
“Nếu không muốn đầu hàng, vậy thì đi chết đi.”
Một luồng ánh sáng hồng sáng lên, chỉ thấy Bạch Khởi rút bảo kiếm bên hông ra bổ về phía Lý Nhị không chút do dự.
Tốc độ nhanh vô cùng.
Lý Nhị sợ hãi, chỉ cảm thấy vong hồn đều bốc lên, tay chân mềm nhũn.
Tiểu Tê Tử hoảng sợ mở to hai mắt, nàng há miệng muốn nói cái gì đó.
Chỉ là, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai luồng huyền quang một đen một trắng đột nhiên sáng lên trước mặt Lý Nhị.
Một con chim giẻ cùi không hề báo trước xuất hiện trước mặt Lý Nhị.
Con chim giẻ cùi chỉ lớn bằng nắm tay, phía sau kéo một dãi lông vũ màu trắng dài một thước.
Chỉ thấy lông vũ trên đuôi nó sáng lên hai luồng huyền quang một đen một trắng, bảo kiếm của Bạch Khởi bị huyền quang nâng lên, hoàn toàn không cách nào hạ xuống được.
Tiểu Tê Tử nhìn thấy con chim giẻ cùi, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Cha ra tay rồi.”
Nàng hiểu được Văn đạo nhân chắc chắn là do cha phái tới.
Nếu không, Văn đạo nhân hoàn toàn không cách nào rời khỏi khách điếm.
Lý Nhị nhìn bảo kiếm trên đỉnh đầu, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vừa rồi hắn thật sự cảm thấy bản thân có thể sẽ phải mất mạng hu hu.
May thay, may thay tỷ phu đã ra tay.
Hắn nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Tê Tử, tự nhiên hiểu được là ai đã cứu mình.
Bạch Khởi nhìn con chim giẻ cùi trước mắt, không khỏi nhíu mày, lần đầu tiên trên mặt lộ ra một tia trịnh trọng.
Thực lực của đối phương khiến hắn cảm thấy có chút kiêng kỵ.
Dòng sông thời không do hai luồng huyền quang một đen một trắng hình thành khiến lông tơ của hắn đều dựng thẳng lên.
“Ngươi là ai? Lẽ nào ngươi là tỷ phu của hắn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận