Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 321 - Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa (2)

Hằng Nga không cần thận, trực tiếp vấp ngã trên mặt đất.
Nàng lại bất chấp đứng lên, bởi vì có quá nhiều nghi vấn dồn vào não nàng cùng một lúc, khiến đầu óc nàng có hơi choáng váng, tay chân còn như nhũn ra.
Nữ tử hoàn mỹ vô khuyết kia thế mà lại là nha hoàn của Lý Nguyên?
Nha hoàn của Lý Nguyên thật xinh đẹp đến mức không ngờ?
Còn có Thông Thiên giáo chủ nữa, là Thông Thiên giáo chủ của Triệt giáo hả?
Nhưng nếu thật sự là Thông Thiên giáo chủ thì sao có thể để hắn chờ chứ?
Vậy cũng quá đại bất kính rồi!
Hằng Nga chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, đủ loại tâm tư tràn ngập trong đầu.
Nàng vốn tưởng rằng qua việc Hậu Thổ lấy thân báo đáp, nàng sẽ không bất ngờ với bất cứ chuyện gì nữa, nhưng nàng phát hiện, suy nghĩ của nàng vẫn quá ngây thơ rồi.
Lý Nguyên thấy Hằng Nga đột nhiên ngã sấp xuống, hắn lập tức ngừng đánh đàn.
Hắn đã chờ một hồi song phát hiện Hằng Nga vẫn quỳ rạp trên mặt đất như cũ, trong lòng cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Ngã một cái thôi mà, sao lại không đứng dậy nổi?
Ngươi không phải Đại Ngọc, mảnh mai đến thế sao?
Ôm tâm tư nghi hoặc, hắn đi tới bên cạnh Hằng Nga, đỡ nàng dậy.
Hắn thấy nhãn thần Hằng Nga có chút dại ra, không nhịn được quan tâm hỏi:
“Ngươi làm sao vậy?”
Hằng Nga cười khổ với Lý Nguyên: “Ta cảm thấy ta vừa xuất hiện ảo giác, ta thấy có một vị nữ tử hoàn mỹ vô khuyết đi đến…”
Lý Nguyên an ủi: “Ngươi không xuất hiện ảo giác, đó là nha hoàn Thược Dược của ta tiến vào bẩm báo một việc.”
Hằng Nga nghe được chính miệng Lý Nguyên chứng thực, thì hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.
Ta còn không bằng cả nha hoàn nhà người ta, lại còn muốn… Ta thật là có hơi không biết trời cao đất dày rồi.
Nàng bình tĩnh trở lại, lại hỏi: “Vậy bên ngoài thực sự là Thông Thiên giáo chủ của Triệt giáo đang đợi ngươi rồi?”
Lý Nguyên gật đầu, không để tâm nói: “Không cần quan tâm hắn, hay là chúng ta tiếp tục đánh đàn, tiếp tục múa?”
Hằng Nga cười khổ: “Thánh Nhân ở bên ngoài đợi, thiếp nào còn có thể thân tâm hợp nhất được.”
Lý Nguyên thuận miệng: “Vậy ta bảo Thược Dược đuổi hắn đi.”
Hắn thực sự vô cùng yêu thích vũ đạo của Hằng Nga, đã mềm mại quyến rũ, lại uyển chuyển đa tình, so sánh với bất kì vũ đạo nào mà trước đó hắn từng xem ở trái đất, đều quyến rũ thướt tha hơn, thực sự là tận hưởng thị giác ở trình độ cực cao.
Thấy Lý Nguyên lại chuẩn bị đuổi Thông Thiên giáo chủ đi, Hằng Nga suýt chút nữa thì tim gan đều nhảy hết ra ngoài.
Đây hẳn là Thánh Nhân đích thân đến cửa thăm hỏi, không quét dọn nghênh đón thì thôi đi, lại còn đuổi đối phương đi, khắp cả hồng hoang, ngoại trừ Đạo tổ ra, ai có thể làm ra chuyện ngang ngược tột độ như thế này?
Hằng Nga nhanh chóng ngăn cản: “Hay là thôi đi, Thông Thiên giáo chủ dù sao cũng là Thánh Nhân, không thể đắc tội.”
Lý Nguyên cười ung dung: “Đệ tử của hắn mạo phạm ta, ta không hỏi tội hắn đã là tốt rồi, để hắn đợi một chút cũng là cho hắn một lời cảnh tỉnh.”
Tiếp tục múa thôi.
Nói rồi, hắn liền quay về chỗ đàn tranh, tiếp tục gảy đàn, tiếng nhạc nổi lên.
Tiếng đàn đẹp đẽ lại một lần nữa chảy ra như là nước suối.
Hỏi tội Thông Thiên?
Cho hắn một lời cảnh báo?
Nghe lời nói thản nhiên của Lý Nguyên, Hằng Nga cảm thấy da đầu sắp nứt ra rồi.
Từ lúc sinh ra đến nay, còn chưa từng nghe thấy lời nào điên cuồng đến thế.
Trước đó, phàm là có người nhắc đến Thánh Nhân, đều là vô cùng cung kính, chỉ sợ có một chút bất kính.
Dù sao Thánh Nhân cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh như là ong kiến, đã là nhận thức chung của tất cả mọi người rồi, ong kiến làm sao dám bất kính với Thánh Nhân?
Nhưng bây giờ, thế giới quan mà Hằng Nga vốn có, đã bị Lý Nguyên phá vỡ rồi.
Nàng cảm thấy, hai người Lý Nguyên và Thông Thiên, dường như Lý Nguyên mới là Thánh Nhân, còn Thông Thiên chỉ là một Địa Tiên kỳ.
Nàng thấy Lý Nguyên tiếp tục gảy đàn, tuy rằng trong lòng có hơi chần chừ, nhưng vẫn là cử động xoay vòng eo thon, dáng múa uyển chuyển nhẹ nhàng…
Thược Dược đến tiền viện, nói với Thông Thiên giáo chủ: “Công tử bảo ngươi đứng đợi, đợi khi hắn rảnh sẽ lại ra gặp ngươi.”
Thông Thiên giáo chủ nghe vậy, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Hắn biết Lý Nguyên đây là biểu thị sự bất mãn đối với hắn.
Cái đồ nghiệt đồ đáng chết này, rốt cuộc là đã làm gì, chọc cho không vui đến thế?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lại muốn dạy dỗ Định Quang Tiên rồi.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên nghe thấy người gọi là “Công tử” kia lại bảo sư phụ đứng đợi, trong lòng không khỏi vui mừng cực độ.
Khiến cho Thánh Nhân đứng đợi, đây không phải tìm cái chết sao?
Lần này sư phụ hẳn là sẽ bị chọc giận rồi chứ?
Chắc chắn sẽ giáo huấn cho đồ ngạo mạn kia một trận, tốt nhất là khiến hắn nếm thử nỗi đau muốn sống không được muốn chết không xong.
Chính vào lúc Trường Nhĩ Định Quang Tiên đang thầm mong đợi, Thông Thiên giáo chủ đột nhiên đi đến bên cạnh hắn, giơ bàn tay lên “bốp bốp” vài cái, đánh lên mặt Trường Nhĩ Định Dương Tiên.
Trường Nhĩ Định Dương Tiên bị đánh đến ngây người hoàn toàn.
Không phải là nên đánh “công tử” vô cùng vô lý kia chứ?
Tại sao lại đánh ta?
Sư phụ ta, có phải là đánh nhầm người rồi không?
“Cái đồ nghiệt đồ nhà ngươi này, rốt cuộc đã làm gì, chọc cho Lý Nguyên không vui đến thế? Lại hại cho vi sư bị Lý đạo hữu giận cá chém thớt rồi.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên khóc không ra nước mắt.
Lý Nguyên thưởng thức vũ đạo của Hằng Nga.
Có điều, vũ đạo của Hằng Nga hiện nay tuy rằng vẫn là vô cùng mềm mại duyên dáng, đẹp đẽ tuyệt diệu, nhưng ánh mắt của nàng lại có hơi không hòa hợp với vũ đạo, không vẹn toàn cả cơ thể lẫn tâm hồn với vũ đạo.
Tâm nàng rối loạn rồi! Nghĩ đến đây, đợi sau khi khúc nhạc kết thúc, hắn chợt thu ngón tay lại, ngừng gảy đàn, nói với Hằng Nga: “Nếu nàng đã không có tâm trạng, vậy thì để sau rồi nhảy đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận