Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 637 - Tiếng tỷ phu này, đời này trẫm gọi chắc rồi! (2)

Từ những nghi ngờ, nửa tin nửa ngờ ban đầu rồi đến những tin chính xác sau này, cả thành tràn ngập sự phấn khích.
Hầu như ai cũng nhảy cẫng lên, mặt đỏ bừng, vội kể nhau nghe theo cách của mình, mừng tin trọng đại của ngày hôm nay.
Ngoài việc khiến người dân Trường An kinh ngạc, còn có Như Lai của phương Tây, Thái thượng lão quân của Đâu Suất Cung, Ngọc Hoàng của Thiên đàng và Phù Nguyên Tiên Ông của Ngọc Hư cung, tất cả các thế lực lớn trong ba cõi, sau khi cảm nhận được động tĩnh bên ngoài thành Trường An, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc và sửng sốt.
Như Lai nhíu mày thật sâu, tự lẩm bẩm: “Kỳ quái, Đột Quyết bây giờ là một cường quốc không thua Đường triều, vận thế sâu như vực thẳm, lại được trời sủng ái. Đạo môn phổ thông tu sĩ đến gần Đột Quyết đại quân, đều sẽ bị tiêu diệt bởi đạo mệnh quốc gia hùng mạnh.
“Cho dù ta có thể đạt tới trình độ này, cũng không dám sử dụng nó như vậy diệt chủng chi thuật, nếu không nghiệp chướng vô biên nhất định sẽ bị khuấy động, nhưng tại sao trời không giáng xuống nghiệp chướng?”
“Rốt cuộc ai đang đứng sau hỗ trợ Lý Thế Dân? Lẽ nào là Huyền Môn? Lẽ nào bọn họ muốn ngăn cản đạo Phật vượt đông?”
“Xem ra chúng ta cần phái người đi điều tra rõ ràng Đâu Suất Cung.”
Thái Thượng Lão Quân và Phù Nguyên Tiên Ông đều thở dài.
“Haizz, không ngờ Phật môn lại tâng bốc Lý Thế Dân như vậy, vì truyền bá Phật pháp.”
Phù Nguyên Tiên Ông bên cạnh chua xót nói: “Cũng sợ nghiệp chướng thêm vào thân, rơi vào diệt vong vĩnh viễn chi địa.”
Thái Thượng Lão Quân: “Thật không may, chúng ta luôn nghĩ rằng hoàng đế tiếp theo của nhà Đường sẽ là Lý Kiện Thành, và tất cả các bố cục đều xoay quanh Lý Kiện Thành. không ngờ, ngai vàng của nhà Đường lại rơi vào tay Lý Thế Dân. Sắp xếp trước đó phí công rồi.”
Phù Nguyên tiên ông thở dài: “Ta không phải Thánh Nhân, cho nên cũng không cách nào làm, xem ra muốn ngăn cản Phật gia hoằng pháp cũng khó.”
Lý Nguyên nghe thấy tiếng hoan hô liên tục bên ngoài thì không khỏi để cuốn tiểu thuyết trên tay xuống lắng nghe một lúc.
Có thể khiến cho nhiều người cảm thấy vui sướng từ tận trong lòng như vậy, hắn viết cho Lý Nhị một chữ “nổ”, hành vi khiến cho nhiều binh sĩ Đột Quyết tử vong lại dễ chịu hơn một chút.
“Leng keng.”
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng chuông gió vang lên.
Chỉ thấy mấy thân hình vội vàng vọt vào từ cửa.
Đứng đầu là Lý Nhị.
Sau lưng hắn còn có ba người Lý Tú Ninh, Cao Sĩ Liêm, Phòng Huyền Linh.
Khuôn mặt Lý Nhị kích động chạy đến trước mặt Lý Nguyên, hưng phấn kêu lên:
“Tỷ phu, cái chữ nổ ngươi viết kia thật sự nổ tung, nổ chết mười vạn binh sĩ Đột Quyết, quá chấn động.”
Lý Tú Ninh nghe Lý Nhị gọi tỷ phu thì mặt không khỏi đỏ lên.
Nàng lén lút liếc nhìn Lý Nguyên một cái, sợ Lý Nguyên phản bác trước mặt mọi người, như vậy thì quá mất mặt.
Cũng may, Lý Nguyên biết không thể làm cho Lý Nhị sửa miệng, vì vậy hắn cũng lười phản bác.
Lần đầu tiên Cao Sĩ Liêm thấy Lý Nguyên, hắn không ngờ tỷ phủ, Lý tiên trưởng trong miệng bệ hạ lại trẻ tuổi như vậy, lại còn phong tư trác tuyệt.
Mà ánh mắt Phong Huyền Linh nhìn về phía Lý Nguyên cũng như đang nhìn một vị chân thần chủ tể thiên hạ, vô cùng kính nể, cung kính, khiêm tốn, còn mang theo sự sợ hãi sâu sắc.
Nhân vật diệt quốc trong nháy mắt này thật sự khiến người ta vừa kính trọng vừa sợ hãi.
“Tỷ phu, chữ ngươi viết sao lại có uy lực lớn như vậy?” Vẻ mặt Lý Thế Dân tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên xem thường nói: “Chút uy lực ấy sao có thể tính là lớn? Không đáng nhắc tới.”
Thật sự cho ta là thánh bom hạt nhân à, quá sỉ nhục người ta.
Lý Nhị thấy dáng vẻ không cho là đúng của Lý Nguyên thì không khỏi càng hưng phấn.
Thực lực của tỷ phu càng mạnh thì hắn càng vui vẻ.
Hắn không nghĩ Lý Nguyên đang giả vờ, sau khoảng thời gian tiếp xúc, hắn biết Lý Nguyên sẽ không nói mạnh miệng.
“Haha.”
Khuôn mặt thô bỉ của Lý Nhị đột nhiên tươi cười như hoa.
Hắn liêm môi nói với Lý Nguyên: “Cái đó, tỷ phu, ngươi lại viết cho ta thêm mấy tờ chữ nổ đi, để ta mang về làm thần khí trấn quốc.”
Cao Sĩ Liêm, Phòng Huyền Linh bên cạnh thấy bệ hạ luôn anh minh thần vũ, khí phách đột nhiên biến thành khuôn mặt thô bỉ, vẻ mặt không nói nên lời, ngẩn người ra.
Quá mất hình tượng.
Lý Nguyên nghe xong yêu cầu của Lý Nhị thì không nghĩ ngợi gì lập tức từ chối:
“Viết thêm vài tờ thì đừng nghĩ nữa, cho dù viết cho ngươi cũng không có được uy lực gì.”
Viết cho Lý Nhị một tờ cũng đã cho Lý Nhị đủ mặt mũi, viết nữa sao, mặt mũi của Lý Nhị còn chưa lớn đến vậy.
Lý Nhị vội vàng cầu xin nói:
“Tỷ phu, tỷ phu tốt nhất của ta, ngươi viết cho ta mấy tờ đi! Nếu không một thì một tờ cũng được, ta xin ngươi.”
Bộ dạng tội nghiệp vô cùng.
Lý Tú Ninh thấy dáng vẻ không biết xấu hổ của Lý Nhị thì nhất thời che mặt.
Trời ạ, không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Tên Lý Nhị này sao hèn mọn như vậy!
Lời buồn nôn như vậy cũng nói được.
Cao Sĩ Liêm và Phòng Huyền Linh thấy thì miệng co rút liên tục, mí mắt cũng nháy không ngừng.
Toi rồi, hình tượng của bệ hạ hoàn toàn vỡ nát rồi.
Lý Nhị hoàn toàn mặc kệ hình tượng cái gì, chỉ cần có thể nhận được chữ nổ do tỷ phu viết, hình tượng đế vương gì đó không cần cũng được!
Nghĩ đến đây, Lý Nhị tiếp tục cầu xin.
“Tỷ phu, ngươi viết cho ta một tờ đi, ta xin ngươi đấy.”
Hắn bỗng nhìn về phía Lý Tú Ninh.
“Tam tỷ, ngươi cũng giúp ta cầu xin tỷ phu đi, đây là vì hạnh phúc của bách tính Đại Đường quốc.”
Lý Tú Ninh đỏ bừng mặt, thầm nghĩ, ta không có cởi mở như ngươi đây! Chết cũng không xin!
“Leng keng…”
Đúng vào lúc Lý Nhị không sợ làm phiền người khác mà cầu xin Lý Nguyên thì cửa đột nhiên vang đến tiếng chuông gió.
Ngay sau đó chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi dung mạo diễm lệ xinh đẹp, dáng người yểu điệu thướt tha, khí chất thánh khiết cao quý, mặc một bộ cung trang dài hồng nhạt đi đến.
“Tiểu nhị, thuê trọ.”
Nữ tử sau khi đi vào thì mở miệng gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận