Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1847 - Ôi trời ạ

Bạch Triển Đường thu lại cảm xúc bị tổn thương của mình, nói với Tú Tài: “Đi, Tú Tài, chúng ta đi xem xem rốt cuộc là loại ba đầu sáu tay gì, lại khiến cho chưởng quỹ, Quách Phù Dung, Tiểu Bối mê thành như vậy.”
Hai người lập tức đi tới cửa ra vào, liếc mắt liền nhìn thấy, cuối đường đi, thiếu niên áo trắng kia bị vây giữa một đám nữ tử.
Bạch Triển Đường lập tức che trái tim mình, cảm thán nói: “Không ngờ tới a, không ngờ tới, trên đời này vậy mà thật sự có nam tử đẹp trai hơn cả ta, xem ra danh xưng sát thủ thiếu phụ, muốn đổi chủ! Thật là trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng a!”
Tú Tài cũng cảm khái nói: “Ta, thua không oan!”
“Ai nha!”
Quách Phù Dung đột nhiên kích động lôi kéo tay chưởng quỹ, hứng phấn dậm chân: “Trời ạ, hắn đi về phía ta rồi, có phải là hắn coi trọng ta, muốn tới thổ lộ với ta không? Trời ạ, thật khẩn trương.”
Đồng Tương Ngọc: “Ngươi đừng tự mình đa tình, hắn hẳn là nhìn trúng ta.”
Tiểu Bối: “Các ngươi đều già như vậy rồi, cũng đừng có trâu già gặm cỏ non nữa, vẫn là nhường cơ hội cho người trẻ tuổi đi!”
Thiếu niên áo trắng trên đường, thế mà chính là Lý Nguyên.
Trước đó sau khi hắn cứu được Tiểu Long Nữ rồi trực tiếp rời đi, một đường du sơn ngoạn thuỷ, không ngờ đã đi đến trấn Thất Hiệp.
Hắn nhớ tới hình như trấn Thất Hiệp có một đám người khá thú vị, vì vậy đi sang đây nhìn xem.
Chỉ là hắn không ngờ, đại cô nương tiểu tức phụ ở trấn Thất Hiệp này đều quá mức quen thuộc.
Sau khi trông thấy hắn liền không dời nổi bước chân.
Đi theo hắn một đường, đến mức phía sau hắn tụ tập một đoàn nữ tử.
Lý Nguyên đi đến cửa Đồng Phúc khách điếm, hắn thấy Quách Phù Dung và Đồng Tương Ngọc đều nhìn hắn với vẻ mặt si mê, không mời hắn vào quán, không khỏi chủ động mở miệng hỏi: “Các ngươi còn buôn bán sao?”
“Oa, giọng nói nghe hay quá!”
Quách Phù Dung lập tức không đè nén được sự hưng phấn thấp giọng kêu lên.
Vẻ mặt đầy say mê.
Thấy khóe miệng Tú Tài co giật, che lấy trái tim đau đớn không thôi.
Giờ phút này Đồng Tương Ngọc mới phục hồi lại được tinh thần, nàng vội vàng chào hỏi Lý Nguyên: “Bán, còn bán, xin mời quan khách vào trong, Triển Đường nhanh chóng rót trà, Tú Tài nhanh chóng lau chỗ ngồi băng ghế, Phù Dung…”
Nàng thoáng dừng một phát.
“Quách Phù Dung ngươi làm gì thế, đừng chặn đường công tử.”
Quách Phù Dung: “…..”
Đường rộng như vậy, ta có thể chặn lại sao?
Rõ ràng là muốn ở một mình với trai đẹp!
Ăn một mình!
Nát răng!
Khinh bỉ ngươi!
“Đúng rồi.”
Đồng Tương Ngọc đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi Lý Nguyên: “Khách quan là muốn nghỉ chân hay là ở trọ?”
Lý Nguyên nhìn thoáng qua hoàn cảnh của khách điếm, chỉ cảm thấy nó thật quen thuộc.
Hắn vừa dò xét, vừa đáp: “Ở trọ và ăn cơm.”
Đồng Tương Ngọc và Quách Phù Dung, Tiểu Bối thấy Lý Nguyên muốn ở trọ, biểu hiện càng không khỏi thêm hưng phấn.
Xem ra các nàng có thể tiếp xúc với Lý Nguyên nhiều hơn.
Nói không chừng, thật đúng là cơ hội song túc song phi cùng với người này!
Đồng Tương Ngọc lau nước miếng ở khóe miệng, nói: “Ở trọ tốt, ở trọ tốt, Triển Đường, mau dọn dẹp phòng cho công tử.”
Bạch Triển Đường liếc mắt, khó chịu nói: “Không phải ngươi bảo ta rót trà sao?”
Đồng Tương Ngọc quay lưng với Lý Nguyên, hung dữ nói với Bạch Triển Đường: “Ngươi không biết chém mình thành hai khúc à?”
Bạch Triển Đường lệ rơi đầy mặt.
Thật sự có người mới quên người cũ kìa!
“Ồ, tức phụ, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Đúng vào lúc này, một âm thanh đầy kinh ngạc, vang lên trong đại sảnh.
Chỉ thấy Tiền trưởng quầy mập mạp đang có sắc mặt khó chịu nhìn phụ nhân mặc áo xanh đứng giữa đám nữ nhân ở cửa ra vào.
Đám nữ tử này, chính là đám nữ tử một mực theo Lý Nguyên.
Phu nhân áo xanh vốn đang si ngốc nhìn Lý Nguyên.
Nàng đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, theo tiếng nhìn lại, lúc này mới trông thấy phu quân mình vậy mà đang ăn cơm trong Đồng Phúc khách điếm.
“À ừm….”
Lần đầu Tiền phu nhân không có tự tin khi đứng trước mặt phu quân.
“Ơ, phu nhân của ta vậy mà cũng ở đó.”
“Tại sao khuê nữ của ta cũng ở trong đám người đó?”
“Muội muội, ngươi còn chưa xuất giá đâu, đi theo một nam nhân trên đường thì ra thể thống gì chứ?”
Ngay tại thời điểm phu thê Tiền chưởng quỹ mắt to trừng mắt nhỏ, Hách trưởng quầy, Triệu chưởng quỹ, Tôn chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ trong đám thực khách cũng đều nhìn thấy trong đám người có phu nhân, hoặc khuê nữ, hoặc muội muội của mình.
Nhất thời khách điếm huyên náo gà bay chó chạy.
Mà đám nữ tử một đường vây xem Lý Nguyên phát hiện hành vi của mình lại bị tướng công và phụ thân phát hiện, lập tức tán loạn như chim muông.
Mà thực khách trong khách điếm lập tức nhao nhao đuổi theo.
Nói muốn thi hành gia pháp.
Đồng chưởng quỹ vốn đang nhiệt tình tiếp Lý Nguyên thy tất cả khách đều chạy, lập tức giật mình phản ứng lại, nàng vội vàng đuổi theo hô khàn cả giọng: “Trời ơi, đừng chạy nữa, tiền cơm, các ngươi còn chưa trả tiền cơm đâu đấy?”
Nhưng mà không có ai nghe Đồng chưởng quỹ.
Thậm chí mọi người còn chạy trốn nhanh hơn.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đã chạy trốn không còn hình bóng.
Rất khó nói rõ những người kia rốt cuộc là đuổi theo thê tử hay là vì trốn đơn mới chạy nhanh như vậy.
Khách điếm vốn náo nhiệt rốt cuộc trở nên yên tĩnh.
Chỉ để lại Đồng chưởng quỹ một mình, khóc không ra nước mắt, trong miệng còn gọi lấy: “Một đám người ăn chùa, ăn cướp, trả bạc đây.”
Ba chữ “trả bạc đây” được nói đặc biệt thê thảm.
Lý Nguyên trông thấy màn chạy trốn quen thuộc này, trên mặt không khỏi hơi lộ ra nụ cười nhạt.
Hắn nhìn Đồng Tương Ngọc nói: “Tiền cơm của bọn họ, để ta trả cho.”
Nói xong, hắn ném cho Đồng Tương Ngọc một nén vàng.
Đồng Tương Ngọc nhận vàng, hai mắt không khỏi tỏa sáng.
Nàng ước lượng vàng trong tay, lập tức tính ra cả trọng lượng.
Thỏi vàng này ít nhất phải nặng tầm mười lượng.
Trời ơi, đây là cao phú soái đó, lại càng yêu hơn nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận