Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1261 - Tô Trường Ly đã hoàn toàn mông lung!!

Dọa cho Hoàng Vĩ Kỳ la lên oai oái.
Chỉ cảm thấy thuyền nhỏ nhất định sẽ bị lật úp.
Tô Trường Ly cũng khẩn trương đến độ quên cả hô hấp.
Vô số nước biển, khiến cho đầu tóc của Hoàng Vĩ Kỳ và Tô Trường Ly đều bị ướt nhẹp.
Vẫn còn may, thuyền nhỏ không hề bị lật úp, vẫn ổn định trên mặt biển.
Có điều, Hoàng Vĩ Kỳ và Tô Trường Ly vẫn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đột nhiên chú ý tới, có một cự thú vô cùng to lớn, giống như một con cá voi xanh, nhưng lại mọc ra một đôi cánh trụi lông, đột nhiên xuất hiện từ mặt biển cách bọn họ không xa, sau đó trực tiếp tiến đến vị trí của bọn họ.
Đây là thần thú Hồng Mông trong truyền thuyết – Côn Bằng!
Tô Trường Ly nhìn thấy cự thú, một thoáng là đã nhận ra.
Côn Bằng, ở thế giới Tinh Hà, là thần thú trong truyền thuyết.
Có thể ngao du tứ hải, cũng có thể cởi gió phi hành, phá vỡ hư không, vượt qua thời gian, tốc độ thống trị thế giới Tinh Hà.
Ngay cả Tiên Đế, ở phương diện tốc độ cũng không có cách nào đuổi kịp Côn Bằng.
Thân hình này của Côn Bằng còn phải to hơn cả một ngôi sao, khí tức của nó phát ra, so với Tiên Đế có phần mạnh mẽ hơn.
Tuy Tô Trường Ly tự phụ, nhưng khi nhìn thấy Côn Bằng, nàng cũng sinh ra một loại cảm giác không thể chống đối.
Mắt thấy thân hình to lớn không gì sánh bằng của Côn Bằng, như muốn đâm vào nơi thuyền nhỏ đang ở, Tô Trường Ly nhất thời khẩn trương, trái tim như treo ở cuống họng.
Cú va đập này mà giáng xuống, nàng và Hoàng Vĩ Kỳ không phải là sẽ bị đập thành bột thịt hay sao?
“A…..”
Hoàng Vĩ Kỳ ở bên cạnh, càng khẩn trương hơn la lên thất thanh.
“Xoẹt.”
Sau cùng, Tô Trường Ly vẫn là không thể ngồi yên chờ chết, nàng nắm lấy cổ tay của Hoàng Vĩ Kỳ, nhảy ra khỏi con tàu cướp biển.
Với ý định tránh khỏi thân hình của Côn Bằng.
Tuy nhiên, nàng vừa nhảy ra ngoài, đột nhiên phát hiện, nước biển tan biến rồi, cự thú cũng không nhìn thấy tung tích, trước mắt lại nhìn thấy căn phòng sặc sỡ sắc màu.
Chính là sân của lâu đài.
Tô Trường Ly biểu cảm ngây ngốc.
Thì ra, vừa rồi đúng thật là ảo giác?
Những đợt sóng biển, cự thú thật sự đều là giả?
“Oa, muội muội, ngươi vậy mà có thể bay được sao?”
Hoàng Vĩ Kỳ ngạc nhiên hỏi Tô Trường Ly.
Nàng vẫn luôn không biết Tô Trường Ly đã tu luyện công pháp.
Nàng vẫn cho rằng muội muội cũng giống như nàng, đều là người bình thường.
Tô Trường Ly thả tay của tỷ tỷ hờ ra, ngay tại lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng của Thược Dược vang lên ở bên tai.
“Thật ra ngươi không cần phải lo lắng, ngươi chỉ cần ở trên thuyền, Côn Bằng căn bản không thể đâm trúng ngươi.”
Khóe miệng Tô Trường Ly giật giật.
Nàng cảm thấy Thược Dược là đang chế nhạo nàng chuyện bé xé ra to.
Nhưng vừa rồi thật sự quá nguy hiểm đáng sợ.
Nàng vốn không phải là người sẽ ngồi trên thuyền chờ chết, do đó trong vô thức đã dẫn theo Hoàng Vĩ Kỳ bay ra khỏi con thuyền.
Không ngờ rằng, ấy thế mà thật sự là mộng cảnh.
Hoàng Vĩ Kỳ nói: “Không trách muội muội, vừa rồi thật sự quá dọa người rồi, đột nhiên hiểu ra là giả, nhưng vẫn không thể kiềm chế sự sợ hãi. Con thuyền cướp biển này, so với vòng quay ngựa gỗ kích thích hơn nhiều.”
Thược Dược: “Vậy hôm nay chơi tới đây thôi, ta dẫn các ngươi đi xem phòng.”
Mặc dù, Hoàng Vĩ Kỳ cảm thấy có chút chơi chưa đã, vẫn muốn thử các loại trò chơi khác, có điều, chơi cũng không thể hết trong một lần, nàng ngoan ngoãn đi theo Thược Dược, đi vào bên trong của lâu đài.
Trong lúc đang đi trên đường, Tô Trường Ly đột nhiên chú ý đến một việc.
Đầu tóc của Hoàng Vĩ Kỳ, sao lại ẩm ướt như vậy?
Nàng lại sờ vào tóc của mình, ấy vậy mà cũng ẩm ướt.
Lại có mùi vị của nước biển.
Lúc này, Tô Trường Ly đã hoàn toàn mông lung rồi.
Trải nghiệm vừa rồi, thật sự chỉ là ảo giác sao?
Thật ra, trải nghiệm vừa rồi của Tô Trường Ly, có thể nói là ảo giác, cũng có thể nói là thật.
Bởi vì thuyền cướp biển sinh ra ảo giác, đạt tới trạng thái cao nhất biến ảo thành thật.
Nhìn có vẻ là ảo giác, nhưng sự vật bên trong ảo giác, thật ra đều có thể biến thành hiện thực.
Đồ do Lý Nguyên làm, tự nhiên sẽ không thể bình thường!
Con thuyền cướp biển này, uy lực tương đương một món Hỗn Độn Chi Bảo!
Rất nhanh, ba người đã tiến vào lâu đài.
Bên trong lâu đài trang hoàng vô cùng nguy nga tráng lệ.
Nền nhà bằng gỗ, bức tường đá cẩm thạch trắng, đèn chùm pha lê, cửa kính thủy tinh, còn có các loại tranh tường tinh xảo, hòn non bộ, hoa tươi điểm xuyến, Tô Trường Ly cảm thấy, nơi này so với hoàng cung Đại Ly nơi nàng ở trước đây, còn sang trọng tinh tế, nguy nga lộng lẫy hơn…
Có điều, tuy rằng tinh xảo, nhưng Tô Trường Ly không hề cảm thấy nơi này tốt hơn hoàng cung của nàng.
Phải biết rằng, từng viên gạch viên ngói, mỗi cái cây cọng cỏ trong hoàng cung của nàng đều không phải là vật phẩm tầm thường mà là thiên tài địa bảo, thiên địa linh căn.
Do đó, một lâu đài nhỏ nhoi như vậy sao có thể coi là như nhau được!
“Nơi này thật là đẹp!”
Hoàng Vĩ Kỳ ngắm nghía cảnh vật bên trong lâu đài, không nhịn được kinh ngạc thốt lên.
Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nơi đẹp đẽ như vậy.
Đi đến nơi này, nàng không kìm nổi mà cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ làm hư mất căn phòng.
Tô Trường Ly thờ ơ đánh giá xung quanh, đột nhiên, mắt của nàng dừng lại trên một cái lò sưởi.
Nét mặt mang theo một chút nghi ngờ, một chút ngạc nhiên.
Chỉ thấy bên trong lò sưởi đang cháy một ngọn lửa màu đỏ rực, bên lò sưởi, một đống củi được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Chỉ có điều, đống củi này, Tô Trường Ly nhìn sao cũng cảm thấy sao lại giống với Tiên Thiên Đan Mộc như vậy.
Tiên Thiên Đan Mộc, toàn thân đỏ thẫm, là vật liệu mang thuộc tính hỏa cấp thần, vũ khí dùng Tiên Thiên Đan Mộc chế tạo ra, ngay cả những tu sĩ không có thần thông thuộc tính hỏa cũng có thể dễ dàng sử dụng những vũ khí này, cũng có thể phát huy sự mạnh mẽ của lục đinh thần hỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận