Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1005 - Quay ngược thời gian, vạn vật khôi phục!

Đát Kỷ nghe vậy liền vỗ trán mình một cái, mãi mới nghĩ ra được: “Bây giờ không còn Thiên Đạo cấm chế, cũng không còn khí vận Nhân Hoàng, Lý Nhị là một người bình thường muốn sống lại chẳng qua chỉ chuyện trong một ý niệm mà thôi.”
Tiểu Tê Tử vội vàng nắm lấy tay cô cô làm nũng: “Cô cô, vậy ngươi mau hồi sinh cho phụ vương của ta đi, mẫu hậu không chịu nỗi đả kích này nàng sắp phát điên luôn rồi.”
Đát Kỷ nhéo mũi Tiểu Tê Tử nói: “Ta thấy ngươi không đau lòng còn tưởng rằng ngươi không để ý đến sống chết của Lý Nhị chứ.”
Tiểu Tê Tử bất đắc dĩ nói: “Ta cũng muốn khóc nhưng không khóc được. Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ si ngốc của mẫu hậu trong lòng ta có hơi khó chịu.”
Đát Kỷ nghe Tiểu Tê Tử nói vậy bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Lúc đầu, khi Dương thị, mẫu thân thân sinh của nàng và ca ca nàng Tô Toàn Trung chết, nàng cũng giống như Tiểu Tê Tử không đau buồn chút nào.
Nguyên nhân là vì từ nhỏ nàng đã đi theo Lý Nguyên, thân thiết với Lý Nguyên, đối với đám người mẫu thân ruột thịt kia lại cảm thấy khá xa lạ, tình cảm đương nhiên cũng rất nhạt nhòa.
Tiểu Tê Tử nhất định cũng ở trong trường hợp này.
y, ta thật sự không có lương tâm mà!
Trong lòng Đát Kỷ cực kỳ khinh thường bản thân mình quá vô tình.
Đát Kỷ vừa châm biếm trong lòng, vừa bấm pháp quyết bắt đầu thi triển thần thông tìm kiếm linh hồn của Lý Nhị để chuẩn bị hồi sinh cho Lý Nhị.
Lúc này linh hồn của Lý Nhị đang lượn lờ trong một không gian tối tăm u ám, cơ thể mất kiểm soát bay về phía trước.
Xung quanh còn có rất nhiều người đang bay bổng trên mặt đất giống như hắn.
Sắc mặt của những người này trắng bệch, hầu hết cơ thể của mọi người đều không nguyên vẹn, có người gãy tay gãy chân, có người có thêm một cái lỗ thật lớn trên ngực, thậm chí còn có người chỉ còn lại nửa thân trên.
Vừa nhìn đã biết là những vong hồn chết thảm.
Dáng vẻ của Lý Nhị lúc này cũng không tốt hơn những người đó chút nào.
Đầu của hắn máu thịt lộn xộn còn có thể nhìn thấy bộ óc lộ ra ngoài, bộ dạng có thể dọa khóc trẻ nhỏ.
Lúc này Lý Nhị rất hoảng loạn, hắn không thể tiếp nhận được chuyện bản thân mình đã chết.
Sao bản thân mình lại chết được?
Không phải lúc đầu Diêm Vương đã nói trẫm còn mười mấy năm tuổi thọ sao?
Sao hắn có thể nói mà không giữ lời như vậy chứ?
Bây giờ Đường Tăng vẫn chưa thỉnh được chân kinh, ta đã đi đến Địa phủ có phải sẽ gặp phải Thất Thập Nhị Lộ Yên Trần lấy mạng hay không?
Trong lòng Lý Nhị suy nghĩ lo lắng.
“Má ơi.”
Ngay chính lúc này Lý Nhị bỗng phát hiện cơ thể của mình không thể điều khiển bay ngược về, khiến hắn hết hồn bật thốt kêu lên.
Còn chưa đợi hắn phản ứng lại thì đã phát hiện bản thân mình đến một nơi vô cùng quen thuộc, nhìn thấy vài người quen.
Hơn nữa, hai chân của hắn cuối cùng cũng cảm nhận được độ cứng của mặt đất lần nữa.
Trong miệng có lại không khí hô hấp quen thuộc.
Hắn sống lại rồi.
“Tỷ phu, tốt quá rồi, là ngươi cứu ta sao?” Nét mặt của Lý Nhị nhìn Lý Nguyên đầy phấn khởi.
Tiểu Tê Tử giải thích: “Là cô cô đã cứu ngươi.”
Lý Nhị nghe vậy vội vàng hành lễ với Đát Kỷ một cái: “Hóa ra là Đát Kỷ tiên tử ra tay tương cứu, đa tạ ơn cứu mạng của tiên tử.”
Đát Kỷ không nghĩ như vậy: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiểu Tê Tử đi, nếu như không phải do Tiểu Tê Tử cầu xin ta thì ta cũng lười cứu ngươi.”
Lý Nhị nhìn Tiểu Tê Tử trong lòng càng cảm thấy hài lòng với quyết định lúc đầu đã kiên quyết đưa Tiểu Tê Tử làm con gái nuôi của Lý Nguyên.
Trẫm thật sự anh minh mà!
Hắn vừa ca ngợi mình ở trong lòng, vừa hỏi Lý Nguyên: “Đúng rồi tỷ phu, trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trời giáng cuồng phong, mặt đất nứt toạc, khí vận Nhân Hoàng của trẫm gần như mất sạch rồi?”
Lý Nguyên: “Thiên Đạo xảy ra biến hoá, sau này sẽ không còn khí vận Nhân Hoàng nữa.”
Lý Nhị hoảng hốt, lo lắng nói: “Trẫm không có uy áp Nhân Hoàng làm sao có thể thống trị Cửu Châu? Nhân tộc không có khí vận trấn áp làm sao có thể chống lại những yêu ma quỷ quái kia chứ?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Sau này mọi người tu luyện toàn dân đi, bây giờ linh khí hồng hoang tăng mạnh, cho dù người thường cũng có thể tu luyện dễ dàng.”
Lý Nhị lo lắng nói: “Tu luyện toàn dân, sức chiến đấu của dân chúng bình thường tăng lên, Lý gia nhà ta muốn tiếp tục thống lĩnh Cửu Châu e là không dễ dàng.”
Đúng như câu người mang lợi khí, sát tâm trỗi dậy.
Nếu như năng lực của dân chúng vượt quá người thường, sao có thể cam tâm nghe theo mệnh lệnh của triều đình?
Lý Nguyên gật đầu: “Muốn tiếp tục thống trị ít nhất thực lực của các ngươi phải mạnh hơn người khác mới được.”
Nét mặt Lý Nhị đầy ưu phiền.
Đạo lý chính là như vậy, nhưng rất khó để làm được.
Hắn đã từng tuổi này rồi, cho dù muốn tu luyện cũng không bằng người khác được.
Tiểu Tê Tử nhắc nhở phụ vương: “Ngươi đừng bận tâm lo lắng đến Hoàng vị nữa, mẫu hậu cho rằng ngươi đã chết, đau buồn quá độ, mấy ca ca cũng đang tranh giành nhau xem ai là người kế thừa Hoàng vị, ngươi mau hồi cung xử lý đi.”
Lý Nhị nghe thấy nhi tử của mình đang tranh đoạt Hoàng vị, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Trẫm cũng chỉ mới chết thôi, sao lại gấp gáp đến như thế?
Hắn không nói gì thêm nữa, vội vàng cáo từ rời khách điếm chạy lên đường về Hoàng cung.
Lý Nhị phát hiện nhà cửa xung quanh và Hoàng cung ở đằng xa đều hoàn hảo không hư tổn gì, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Sao trẫm nhớ trận động đất trước đây đã làm sụp đổ cả Trường An rồi mà? Lẽ nào do bản thân xuất hiện ảo giác sao?”
Bên ngoài Tam Thập Tam Thiên.
Lúc này đã có hàng tỷ tu sĩ tam giới hồng hoang tụ tập ở nơi đây.
Hơn nữa còn có không ít tu sĩ từ các nơi ở hồng hoang vội vàng bay đến đây.
Vùng vực ngoại vốn vắng vẻ hoang vu lúc này trông vô cùng náo nhiệt.
Dù sao cũng là dụ lệnh của bảy vị Thánh Nhân cùng truyền xuống, trong hồng hoang không ai dám không nghe theo, ngoại trừ Đát Kỷ và Hằng Nga, một người là muội muội của Lý Nguyên, một người là tỳ nữ của Lý Nguyên, không thể trêu vào được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận