Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 248 - Hằng Nga xấu hổ đến muốn độn thổ!! (2)

Hậu Thổ giật mình một cái, nàng kinh ngạc hỏi Lý Nguyên: “Ý của ngươi là tất cả những việc này đều là do Lão Tử sắp xếp?”
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Vu tộc các ngươi không luyện đan, viên Bất Tử Kim Đan này là ở đâu ra?”
Chân mày Hậu Thổ trầm xuống: “Nghe nói là Hậu Nghệ trong lúc vô ý lấy được.”
Việc này nghe qua thật đúng là có chút kỳ lạ.
Lý Nguyên đột nhiên hởi Hằng Nga: “Trước khi ngươi trộm Bất Tử Kim Đan, chắc chắn có một người xa lạ xuất hiện trong giấc mơ của ngươi, khiến cho ngươi đi ăn cấp Bất Tử Kim Đan.”
Hằng Nga vốn đang khiếp sợ với việc Lý Nguyên trực tiếp xưng hô Thái Thanh Thánh Nhân là Lão Tử.
Lúc nàng nghe thấy câu hỏi này của Lý Nguyên, không khỏi kinh hãi hoảng hốt mém tý nữa là đã nhảy dựng lên.
Việc này phát sinh ở trong mộng của nàng, nàng không dám kể cho bất cứ ai nghe, nàng ngàn vạn lần không nghĩ đến việc Lý Nguyên biết rõ ràng tất ca sự tình trong mộng của nàng.
Này, này cũng quá kinh khủng rồi?
Giấc mộng này của ta hắn tìm được, vậy còn những giấc mộng khác của ta thì sao?
Hằng Nga có loại xúc động muốn kím cái động để chui vào.
Quá xấu hổ.
So với việc vừa rồi y phục bị con thỏ nhỏ thiêu hủy hết còn thẹn thùng hơn.
Nàng cảm giác mình ở trước mặt Lý Nguyên, hoàn toàn không có bất cứ bí mật gì.
Lý Nguyên rốt cuộc là ai?
Hằng Nga nhịn xuống sự thẹn thùng cùng kinh hãi trong lòng, vội vàng nhìn Lý Nguyên gật đầu nói: “Lúc đó ta không muốn liên hôn, nhưng lại không có cách nào tự quyết định được. Buổi tối hôm đó, ta mơ thấy một vị nữ tử với thần thái ung dung hoa quý, nàng nói với ta, bên trong sính lễ có một viên Bất Tử Kim Đan, sau khi ăn có thể trực tiếp chứng đạo thành tiên, sẽ không lại bị người khác bắt buộc. Ta không nghĩ đến sau khi sử dụng kim đan, sẽ trực tiếp phi thăng đến Thái âm tinh.”
Nàng tò mò nhìn Lý Nguyên: “Chuyện này ta chưa nói cho bất cứ ai biết, sao ngươi lại biết?”
Lý Nguyên cười cười: “Loại thủ đoạn này, đoán tí là biết ngay.”
Hằng Nga nghe vậy, không còn gì để nói.
Hay cho cái “đoán tí”.
Nói một cách rất nhẹ nhàng.
Mặc dù Hậu Thổ biết khả năng tính toán của Lý Nguyên vô song vô toàn, nhưng khi nàng nhìn thấy Lý Nguyên có thể tính toán ra những sự việc có trong mộng của Hằng Nga vẫn cảm thấy kinh ngạc đến ngẩn người.
Nàng không biết, trên thế giới này, còn có chuyện gì, là Lý Nguyên không thể tính toán ra được?
Hậu Thổ lấy lại bình tĩnh rồi hỏi Lý Nguyên: “Nữ tử cố ý báo mộng là ai?”
Lý Nguyên: “Hi Hòa.”
“Nàng cũng dính đến việc này sao?” Hậu Thổ có hơi bất ngờ và giật mình.
Trước đây Hậu Nghệ bắn chết chín vị Kim Ô Thái tử, Hi Hòa đương nhiên muốn báo thù.
Để cho Hậu Nghệ vĩnh viễn mất đi tình yêu trong lòng và bị người trong thiên hạ cười nhạo, thủ đoạn trả thù này càng độc ác hơn cả việc trực tiếp giết chết Hậu Nghệ.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Chẳng qua nàng chỉ là quân cờ của người khác mà thôi.”
“Ngược lại thủ đoạn của Lão Tử rất hay.” Hậu Thổ lập tức hiểu rõ.
Người đứng ở phía sau khiến cho Hi Hòa đứng ra, dễ dàng phá hủy kế hoạch phụ thuộc vào Vu tộc của Nhân tộc, từ đó đảm bảo khí vận của mình không mất đi.
Hậu Thổ không khỏi nảy sinh nỗi kiêng kỵ lớn với âm mưu của Lão Tử.
Hiện giờ nàng mới hiểu được chuyện Hằng Nga trộm Bất Tử Kim Đan vẫn còn nhiều ẩn tình như vậy.
Vậy mà trước đây mình lại không phát hiện ra.
Vu tộc thua không hề oan!
Trong lòng Hậu Thổ cảm khái không ngừng.
Hằng Nga không ngờ rằng mình bất tri bất giác đã biến thành một quân cờ của người khác.
Thủ đoạn như vậy thực sự khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Nhưng Lý Nguyên lại biết rõ ràng âm mưu của Thái Thanh Thánh Nhân như vậy, vậy không phải hắn còn kinh khủng hơn Thái Thanh Thánh Nhân sao, Hằng Nga lại không dám tiếp nhận sự thật này.
Năng lực thôi toán của tu sĩ Địa Tiên sao lại lợi hại hơn cả Thánh Nhân được?
Chuyện này hoàn toàn lật đổ nhận thức của Hằng Nga.
Thấy Lý Nguyên vẫn giữ sắc mặt bình thản như vậy thì trong lòng Hằng Nga không khỏi sinh ra cảm xúc phức tạp.
Vừa bội phục, tò mò, vừa khiếp sợ lại kính nể.
Trong lòng người này tất cả đều đã bình tình chuẩn bị, so với vẻ ưu nhã đánh đàn ngâm ca vừa rồi tạo thành một loại mị lực không gì sánh bằng, khiến cho Hằng Nga không khỏi mê đắm.
Nàng nhìn khuôn mặt Lý Nguyên không muốn rời mắt.
Một lát sau Hậu Thổ đang cảm thán mới phục hồi tinh thần lại.
“Quên đi, chuyện cũ đã thành quá khứ, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.”
Nàng nhớ đến mục đích mình đến tìm Lý Nguyên lần này thì lập tức hỏi hắn: “Ngươi còn khoai tây chiên không?”
May mắn Hình Thiên không ở lại nơi này nếu không sẽ thổ huyết ba lần mất.
Quả nhiên không phải đến vì Cửu Phượng!
Hằng Nga nghe thấy không hiểu gì.
Khoai tây chiên?
Có thể để cho Hậu Thổ Thánh Nhân trịnh trọng đến vậy, chẳng lẽ là thiên địa dị bảo gì sao?
Nàng cũng rơi vào quan niệm sai lầm giống như Hình Thiên.
Lý Nguyên thu ống tay áo lại theo bản năng, lắc đầu nói: “Không có.”
Hậu Thổ mong chờ nói: “Vậy ngươi làm cho ta chút khoai tây chiên đi! Ta muốn ăn.”
Ăn?
Hằng Nga càng ngạc nhiên hơn.
Lẽ nào khoai tây chiên là tiên đan linh dược gì mà đến cả Thánh Nhân cũng muốn dùng?
Sao trước đây ta chưa từng nghe qua?
Tri thức tu đạo này thật sự mênh mông như sương mù, khiến người ta phải học hỏi không ngừng.
Lý Nguyên dứt khoát từ chối: “Không làm.”
“Sao ngươi có thể làm sủi cảo cho Nữ Oa? Ta còn chưa từng ăn sủi cảo đâu.” Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý kia của Nữ Oa thì Hậu Thổ cực kỳ khó chịu.
Lý Nguyên còn quen cả Nữ Oa?
Hằng Nga lại bất ngờ vô cùng.
Lý Nguyên: “Nữ Oa chỉ là đến đúng lúc ta làm sủi cảo thôi, ta không đặc biệt làm cho nàng.”
Hậu Thổ nghe vậy thì không hiểu sao tâm tình đột nhiên dễ chịu hơn.
Nàng làm bộ đáng thương nhìn Lý Nguyên, khẽ kéo ống tay áo của Lý Nguyên nói: “Ngươi làm cho ta ít khoai tây chiên hoặc là chút sủi cảo, có được không?”
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận