Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1126 - Hồng Mông Hồ xuất thế

Việc này tuy có thể để Tiêu Vân Nhi tránh liên hôn với người khác nhưng lại hoàn toàn chọc giận gia chủ Tiêu gia.
Điều này cũng khiến Diệp Lăng Không vô cùng cảm động.
Và hắn thầm quyết tâm đời này kiếp này vĩnh viễn không phụ tình nghĩa của Tiêu Vân Nhi.
Thế là Diệp Lăng Không càng khắc khổ tu luyện.
Muốn dùng sự chăm chỉ của mình để bù lại sự thiếu sót trong thiên phú.
Nhưng mà mặc dù hắn đã vất vả tu luyện nhưng tốc độ tu luyện hoàn toàn không theo kịp những tộc nhân còn chẳng chăm chỉ bằng hắn.
Tu vi của hắn trong mấy năm nay khó có thể tăng lên một cảnh giới nhỏ.
Không những ở vị trí cuối cùng trong đám đồng lứa tuổi, cho dù những tộc nhân nhỏ tuổi hơn hắn, tu vi của từng người đều vượt qua hắn.
Khiến hắn không khỏi ngưỡng mộ.
Diệp Lăng Không không cam tâm, không phục nhưng hiện thực lạnh lẽo không thể nào tránh được.
Vô số lần hắn từng nghĩ buông bỏ chính mình, dứt khoát không tu luyện nữa chỉ làm một phế vật lăn lộn đợi chết mà thôi, dù sao tu luyện cũng không có tác dụng, chỉ cần hắn có thể nhịn được sự châm biếm khiêu khích của mọi người, Tiêu gia cũng sẽ không thiếu phần ăn của hắn.
Nhưng những lúc như vậy, Tiêu Vân Nhi sẽ thầm cổ vũ hắn, ủng hộ hắn, tiếp sức cho hắn.
Mẫu thân hắn cũng an ủi hắn, hơn nữa còn săn bắn hung thú để đổi một ít linh thạch cho hắn gia tăng tốc độ tu luyện.
Trái tim vốn chán nản của Diệp Lăng Không lại tràn đầy động lực.
Nhưng đáng tiếc chỉ có động lực, không có thiên phú cũng không có tài nguyên, vốn đã định chỉ là phí công vô ích.
Khi Diệp Lăng Không mười tám tuổi, tu vi của hắn mới ở tầng Luyện Khí.
Mà những người đồng lứa cơ bản đều đã tu luyện đến Trúc Cơ.
Tiêu Vân Nhi cũng đột phá Trúc Cơ kỳ, tu luyện đến Luyện Tinh Hóa Khí chạm đến tiên lộ môn đình lại được một đại môn phái chọn trúng, có thể trở thành đệ tử thân truyền của môn phái, tiền đồ vô lượng.
Trong lúc vui mừng cho Tiêu Vân Nhi, trong lòng Diệp Lăng Không khó tránh khỏi tự ti.
Đừng nói tộc nhân cảm thấy hắn không xứng với Tiêu Vân Nhi, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy như vậy, hắn vốn không xứng với Tiêu Vân Nhi.
Người khác nói hắn và Tiêu Vân Nhi chính là cóc mà đòi đeo chân hạc, mặc dù Diệp Lăng Không vô cùng tức giận nhưng hắn không thể phản bác.
So với Tiêu Vân Nhi hắn quả thật là một con cóc lười nhác.
Từ sau khi Tiêu Vân Nhi được nhận làm đệ tử thân truyền của đại môn phái, tuy mỗi ngày Diệp Lăng Không đều chăm chỉ tu luyện nhưng lòng hắn đã chết rồi.
Hắn biết rõ cả đời này của mình e rằng cùng lắm chỉ luyện đến Trúc Cơ kỳ, trở thành một người bình thường không ai biết đến.
Căn bản không theo kịp bước chân của Tiêu Vân Nhi.
Tục truyền, lão tổ trước đây của Diệp gia vốn là một Đại Năng tuyệt thế chí cao vô thượng.
Diệp gia vẫn luôn muốn khôi phục lại vinh quang ngày xưa.
Diệp Lăng Không từng cho rằng bản thân mình có thể gánh vác trọng trách khôi phục vinh quang Diệp gia này, bây giờ hắn cũng biết mình chẳng có tư cách này.
Sống như cái xác không hồn một thời gian, mãi cho đến một ngày Diệp Lăng Không đang thầm tu luyện trên ngọn núi phía sau gia tộc vô tình nhặt được một ấm trà bằng sứ Thanh Hoa.
Trong lúc hắn lau đi vết bùn trên ấm trà, từ miệng ấm trà bỗng có một ông lão râu trắng xóa ánh lên kim quang bay ra.
Ông lão râu trắng này nói với Diệp Lăng Không rằng chỉ cần có thể đổi với hắn món đồ mà mình trân trọng nhất, thì hắn sẽ thực hiện ba điều ước cho Diệp Lăng Không.
Cái ấm này chính là Hồng Mông Hồ.
Ông lão râu trắng đó cũng là hình tượng Thần Niệm trong lòng của Diệp Lăng Không.
Trong lòng Thần Niệm thầm tính ra Diệp Lăng Không vừa hay là người thứ 999 có được Hồng Mông Hồ và phát hiện bí mật của Hồng Mông Hồ.
Còn về 998 người phát hiện ra Hồng Mông Hồ trước đó đến bây giờ vẫn chưa có ai có được kết quả tốt đẹp.
Toàn bộ những người có được Hồng Mông Hồ đều vì đã làm trái với cấm kỵ Hồng Mông Hồ che giấu mà đã trở thành chất dinh dưỡng của Hồng Mông Hồ rồi.
Thần Niệm đánh giá Diệp Lăng Không một cái, hắn bất ngờ phát hiện ra rằng nếu tính kỹ thì Diệp Lăng Không này còn có một chút giao tình với hắn.
Tổ tiên của Diệp Lăng Không chính là Hoàng Triều một trong Cửu Đại Chí Tôn.
Nhưng đáng tiếc Hoàng Triều đắc tội với Lý tiền bối, đã bị Lý tiền bối trực tiếp xóa sổ biến hắn về bản thể của hắn là một ngọc tỷ Nhật Nguyệt không có khí tức sức sống.
Mà thế lực Hoàng Triều dựng nên cũng bị phân chia bởi những Chí Tôn khác.
Hậu thế của Hoàng Triều cũng lần lượt đổi hộ ẩn trốn khắp nơi ở mãng hoang.
Trải qua mấy chục vạn năm phát triển, hậu thế của Hoàng Triều gần như đều biến mất trở thành người bình thường.
Cũng không biết Diệp Lăng Không này có được kết quả tốt đẹp hay không?
Trong lòng Thần Niệm nảy ra một suy nghĩ.
Diệp Lăng Không nhìn ông lão màu vàng kim xuất hiện từ miệng ấm, nét mặt vô cùng kinh ngạc.
Nhất là khi hắn nghe đối phương nói có thể thực hiện được ba điều ước, hắn càng thêm kinh ngạc.
“Thật hay giả vậy, ngươi có thể thực hiện cho ta ba điều ước? Bất cứ điều ước nào sao?”
Diệp Lăng Không nén nỗi kinh hãi trong lòng, vừa nghi ngờ vừa mong đợi hỏi Thần Niệm.
Nếu như đối phương thật sự có thể thực hiện cho ta bất cứ nguyện vọng nào thì tốt biết bao.
Vậy ta có thể khôi phục lại thiên phú của mình một lần nữa khiến người đời khiếp sợ.
Ấm trà này thật sự có năng lực đó sao?
Thần Niệm thản nhiên nói: “Bất cứ điều ước gì cũng thực hiện được.”
Với tư cách là Đại Đạo, hắn có đủ tự tin để nói điều này.
Diệp Lăng Không nén nỗi kích động ở trong lòng nói: “Vậy ngươi có thể khôi phục Chí Tôn Cốt, Chí Tôn Huyết và Tiên thiên đạo thể của ta hay không?”
Thần Niệm nhẹ nhàng mỉm cười: “Đây chỉ là một chuyện nhỏ nhoi không đáng kể mà thôi, chỉ cần ngươi có thể lấy món đồ ngươi trân trọng nhất ra đổi, ngay lập tức có thể khôi phục lại Chí Tôn Cốt, Chí Tôn Huyết và Tiên thiên đạo thể bị cướp mất của ngươi, để Vương giả ngươi quay về đánh thật mạnh vào mặt những kẻ từng cười nhạo ngươi và tìm ra những kẻ cướp Chí Tôn Cốt và Chí Tôn Huyết của ngươi để báo thù rửa hận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận