Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1838 - Dương Khang chạy trốn!

Đoàn người Tát Mãn Đại thượng sư, tể tướng Kim quốc, sau khi rời khỏi hoàng cung Kim quốc, bèn lập tức mang theo Cấm Vệ quân, đến Lục vương phủ.
Đến Lục vương phủ, Cấm Vệ quân tức khắc dùng trận pháp bao vây xung quanh vương phủ.
Phong bế không gian và thời gian xung quanh Lục vương phủ.
Người bên trong chắp cánh khó thoát.
Dương Khang cảm nhận được động tĩnh bên ngoài vương phủ, không khỏi mặt đầy nghi hoặc.
“Là ai dám cả gan làm ra động tĩnh lớn như vậy ở vương phủ? Không muốn sống nữa hả?”
Dương Khang vừa hùng hùng hổ hổ, vừa cong eo, bước nhanh tới tiền sảnh.
Rất nhanh, hắn liền gặp được Tát Mãn Đại thượng sư, tể tướng Lý Nhĩ Khế, mang theo một đám Tiên binh giáp đen, khí thế hung hăng dán giấy niêm phong lên các loại đồ cổ tranh chữ, kỳ trân dị bảo trong vương phủ.
Gặp phải cung nữ người đi đường trong vương phủ, cũng đều bắt hết.
Làm cho trong vương phủ gà bay chó sủa, tiếng khóc, tiếng kêu, vang lên không dứt.
Dương Khang thấy thế, tức khắc đại kinh thất sắc, hắn vội vàng lớn tiếng quát lên với Tát Mãn Đại thượng sư, và những Tiên binh giáp đen xung quanh: “Các ngươi làm gì đấy? Vì sao hoành xung trực sấm trong vương phủ ta?”
Vào lúc này, Dương Khang bỗng thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng đi đến.
Chỉ là Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc này một mặt âm trầm như nước, đối với hành động của Tiên binh giáp đen xung quanh, nhìn như không thấy.
Dương Khang nhìn thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt, bèn vội vàng hỏi: “Phụ vương, đây là chuyện gì vậy? Vì sao Tiên binh giáp đen của bệ hạ, lại dán giấy niêm phong lên vương phủ chúng ta? Còn bắt tỳ nữ người hầu của chúng ta?”
Hoàn Nhan Hồng Liệt còn chưa nói chuyện, Lý Nhĩ Khế đã phẫn nộ quát Dương Khang: “Dương Khang, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi chuyện gì, Lục vương gia gặp phải tình cảnh này, đều trách ngươi tùy ý làm bậy, trêu chọc phải người không nên trêu chọc.”
“Trách ta? Ta làm sao cơ?”
Dương Khang một mặt mờ mịt.
Tát Mãn Đại thượng sư lạnh nhạt hỏi Dương Khang: “Dương Khang, ngươi có biết, nữ hoàng Đại Đường, đã hồi âm cho thánh thượng rồi không.”
Dương Khang cau mày, dò xét hỏi: “Chẳng lẽ nữ hoàng Đại Đường kêu chúng ta giáo huấn Lý Nguyên?”
Thấy Dương Khang còn nói giáo huấn Lý Nguyên, Hoàn Nhan Hồng Liệt liền giận không có chỗ xả.
Nữ hoàng có thể giáo huấn lão tử của mình à?
Hắn cũng nghe không nổi nữa.
Chỉ thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt chỉ vào mặt mo của Dương Khang, không chút khách khí mắng Dương Khang: “Tên nghiệt tử, dã chủng, thái giám nhà ngươi, ngươi xem lại ngươi đều đã làm chuyện tốt gì? Suýt nữa thì làm Đại Kim chúng ta diệt quốc, ngươi cmn tự tìm đường chết, nhưng xin đừng liên lụy Đại Kim quốc chúng ta có được không?”
Dương Khang thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt táo bạo phẫn nộ như vậy, trực tiếp bị mắng đến ngu người.
Lớn như vậy, hắn vẫn là lần đầu bị Hoàn Nhan Hồng Liệt trách mắng như vậy.
Hắn không hiểu, buổi sáng còn rất tốt, vì sao mới qua nửa ngày, Hoàn Nhan Hồng Liệt luôn yêu thương hắn, lại trở nên làm hắn không nhận ra rồi?
Thế mà mắng ta dã chủng, thái giám...
Dương Khang chỉ cảm thấy tâm đều nát rồi.
Hắn cắn chặt răng, hai mắt đỏ ngầu, đè nén lửa giận trong lòng, hỏi Hoàn Nhan Hồng Liệt: “Vì sao phụ vương lại tức giận như vậy? Hài nhi chưa từng khiến Đại Kim diệt quốc mà?”
Hoàn Nhan Hồng Liệt lạnh nhạt nói: “Không cần nói nhảm nữa, bây giờ ngươi thúc thủ chịu trói, hay để Đại thượng sư xuất thủ bắt ngươi lại? Sau đó tự mình áp giải ngươi đến Đại Đường, cho nữ hoàng Đại Đường, còn có Thái thượng hoàng làm nô làm bộc, mặc đánh mặc giết, để khẩn cầu bọn họ khoan thứ cho tội của ngươi?”
Dương Khang nghe vậy, càng thêm đại kinh thất sắc.
“Còn hy vọng Phụ vương có thể nói rõ, rốt cuộc hài nhi đã làm sai điều gì, chọc phụ vương giận dữ như vậy? Còn về nữ hoàng Đại Đường, Thái thượng hoàng gì đó, ta càng không có trêu chọc mà?”
Tát Mãn Đại thượng sư thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt tức giận đến mức vẫn chưa nói đến trọng điểm, không nhịn được mở miệng nói: “Dương Khang, ngươi có biết, ông chủ khách điếm ngươi đắc tội ở thành Trường An lần này, rốt cuộc là ai không?”
Dương Khang trong lòng chợt động, hắn vội vàng hỏi: “Hắn là ai cơ?”
Tát Mãn Đại thượng sư: “Lão nhân gia hắn, chính là phụ thân của Đại Đường Nữ hoàng bệ hạ.”
“Xoạch!”
Nghe thân phận chân thật của Lý Nguyên, cằm Dương Khang trực tiếp rớt xuống đất.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, địa vị của Lý Nguyên, lại kinh thiên động địa, khủng khiếp đến vậy.
Hắn vậy mà là cha của Thánh Nhân.
Ôi mẹ ơi.
Trách không được hắn có thể bắn ngược trở về toàn bộ công kích của ta.
Trách không được hắn nói hoàng đế Kim quốc, xách giày cho hắn cũng không xứng.
Phía sau người ta là Thánh Nhân đó!
Dương Khang rốt cuộc cũng hiểu vì sao Hoàn Nhan Hồng Liệt lại tức giận như thế.
Còn nói hắn suýt nữa làm hại Đại Kim bị diệt quốc.
Hắn lại nhờ hoàng đế Kim quốc đưa thư cho nữ hoàng Đại Đường, thỉnh cầu nữ hoàng Đại Đường xử phạt cha của nữ hoàng.
Tìm đường chết có rất nhiều phương thức, nhưng loại này, chắc chắn là tìm đường chết nhanh nhất.
Đắc tội Thánh Nhân, có thể có kết cục tốt ư?
Nhưng mà, chủ ý đưa thư cho nữ hoàng Đại Đường, rõ ràng là Tát Mãn Đại thượng sư nói ra, vì sao Tát Mãn không sao, chỉ trách cứ một mình ta?
Ta mẹ nó dễ bắt nạt à?
Xem ra, những người này, cuối cùng vẫn coi ta là người ngoài!
Dương Khang tâm lạnh không thôi.
Hoàn Nhan Hồng Liệt càng nghĩ càng giận, hắn tiếp tục trách mắng Dương Khang: “Người ta là Thái thượng hoàng Đại Đường, vốn chỉ nghiêm phạt ngươi một xíu, chứ không muốn tính mạng của ngươi, ngươi nên mang ơn đội nghĩa mới đúng. Không nghĩ tới, ngươi lại không tiếp thu giáo huấn, còn mưu toan trả thù Thái thượng hoàng, ngươi nói, ngươi có phải chết chưa hết tội hay không?”
Sắc mặt Dương Khang tái xanh.
Cmn, sao ta biết hắn là cha của Thánh Nhân!
Lúc trước, không phải ngươi cũng nói, phải giáo huấn Lý Nguyên thật tốt hả?
Những lời này ngươi mẹ nó đều quên rồi à?
Bây giờ còn không biết xấu hổ đổ hết lên đầu ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận