Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 282 - Vừa tùy tiện nói, Tam Hoàng đã quỳ

Thần Nông cảm thán nói: “Nếu như mỗi ngày đều có thể ăn lẩu, uống Thanh Phong Túy thì quá tuyệt.”
Phục Hi, Hiên Viên đều vội vàng gật đầu.
Lý Nguyên: “Nếu thật sự ngày nào các ngươi cũng ăn thì sẽ không thấy hấp dẫn nữa.”
Cơ Xương vốn đang hồi tưởng lại mỹ vị của lẩu, Hiên Viên thị đột nhiên hỏi hắn: “Trước đây miệng ngươi phun ra thỏ là chuyện gì vậy?”
Cơ Xương nghe vậy thì lập tức nhớ đến trưởng tử của mình, trên mặt không khỏi lộ vẻ xấu hổ và ngượng ngùng, đôi mắt còn mang theo nỗi đau vô tận.
không biết nên mở miệng nói thế nào.
Dù sao hắn ăn bánh nhân thịt làm từ thịt nhi tử mình, chuyện này quá trái với nhân đạo.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn kể lại mọi chuyện: “Không dám giấu giếm mọi người, ta bị Trụ vương nhốt trong thành Dũ Lý một thời gian dài, trưởng tử của ta là Bá Ấp Khảo lo lắng cho an nguy của ta, nên mang theo kỳ trân dị bảo đến Triều Ca này, cố gắng hối lộ Trụ vương để cứu ta ra. Đáng tiếc, Trụ vương tàn bạo vô độ, hắn lại trảm giết Bá Ấp Khảo, băm thi thể Bá Ấp Khảo thành thịt vụn, làm thành bánh nhân thịt sau đó đưa cho ta ăn. Cơ Xương vì sống nên đã ăn bánh nhân thịt…”
Đám người nghe xong, Nữ Oa và Tam Hoàng lại mang vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh.
Nhưng hai mẹ con Thương Thanh Quân chỉ cảm thấy dạ dày sôi lên như một hồi dời non lấp biển.
Chỉ vì không muốn thất lễ nên các nàng đều cố gắng nhịn xuống xúc động nôn ra.
HIên Viên thị an ủi Cơ Xươgn: “Ôi, việc này không thể trách ngươi, ngươi cũng đừng quá tự trách.”
Cơ Xương thấy lão tổ tông không trách cứ thì trái tim lơ lửng lúc này mới hạ xuống.
Hắn hành lễ nói với Hiên Viên: “Đa ta lão tổ tông đã hiểu.”
Ngồi một lúc, Cơ Xương đứng lên cáo từ mọi người: “Lần này Cơ Xương may mắn thoát khỏi cảnh tù đày, Trụ vương nhất định sẽ đổi ý, chỉ sợ lúc này truy binh đã lên đường, vì vậy Cơ Xương không dám ở đây lâu, xin cáo từ trước.”
Dù sao không có lời gì để nói với Cơ Xương, thấy Cơ Xương cáo từ không giữ lại.
Cơ Xương nhìn Lý Nguyên, do dự một chút, cuối cùng thở dài nói: “Ôi, trước đây Cơ Xương vẫn luôn ngưỡng mộ đại tài của tiên sinh, muốn mời tiên sinh đến Tây Kỳ làm tướng, lúc này mới hiểu Cơ Xương quá thất lễ. Hy vọng Lý tiên sinh không trách cứ hành vi mạo phạm lúc trước của Cơ Xương.”
Mẹ con Thương Thanh Quân nghe vậy thì trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên.
Bây giờ các nàng mới biết, Cơ Xương đã từng cố gắng mời Lý Nguyên làm tướng.
Lý Nguyên cười nhạt nói: “Không có gì mạo phạm cả, ngược lại trước đây ta không để cho ngươi vào cửa.”
Mẹ con Thương Thanh Quân âm thầm tặc lưỡi, bây giờ các nàng càng hiểu rõ hơn, trước đây Thương Dung để cho Lý Nguyên chiếu cố Thương Thanh Quân có bao nhiêu khó khăn.
Trong lòng Cơ Xương thầm thở dài, cung kính hành lễ với đám người, sau đó dẫn ba con thỏ rời khỏi trang viên, tiếp tục đi dọc theo đường nhỏ đi về phía Tây Kỳ.
Nhìn bóng lưng rời đi của Cơ Xương, Phục Hi cảm khái một câu: “Thiên hạ này sắp thay đổi rồi.”
Thần Nông nói: “Cơ Xương này hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa, tài đức sáng suốt, hắn thay thế Thương triều cũng có thể khiến cho người ta chấp nhận.”
Ầm!
Nghe đến đây, hai mẹ con Thương Thanh Quân chỉ cảm thấy trong đầu như có quả bom nổ tung, bất ngờ nghẹn họng nhìn trân trối.
Cơ Xương thay thế Thương triều?
Nói như vậy thì giang sơn của Trụ vương sắp kết thúc rồi?
Hai người chỉ cảm thấy mình nghe được bí mật động trời, hồi lâu không thể hồi phục lại được.
Lý Nguyên nói: “Đại thế thiên hạ, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, các ngươi không cần quá ngạc nhiên.”
Hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp!
Trong lòng Tam Hoàng nhắc lại những lời này, trong mắt không khỏi tóe lên ánh sáng kỳ dị.
Bộp!
Thần Nông đột nhiên vỗ tay tán dương nói: “Lời này rất hay, mấy chữ ngắn ngủi lại có thể giải thích tất cả quy luật diễn biến hưng suy của vương triều, Lý lão đệ tài giỏi quá.”
Hắn vội vã tìm trên bàn một lúc, cuối cùng tìm thấy bầu rượu, đổ đầy cho mình một ly, sau đó nâng ly với Lý Nguyên, nói: “Vì câu nói hay như vậy, ta mời Lý lão đệ một ly.”
Nói xong, hắn lập tức uống một hơi cạn sạch.
Hiên Viên thị vừa thưởng thức câu nói của Lý Nguyên vừa cảm khái nói: “Chỉ có hiểu rõ tương lai cổ xưa đến nay, nhìn thấu bản chất của vương triều mới có thể nói ra tám chữ này, Lý lão đệ quả thật tài cao ngút trời.”
Phục Hi sốt ruột nhìn Lý Nguyên nói: “Sư phụ thật sự không muốn thu một người học trò, để kế thừa tài năng vĩ đại của ngươi sao?”
Vốn dĩ Lý Nguyên chỉ ăn nói tùy tiện, không ngờ lại khiến cho Tam Hoàng cảm khái như vậy.
Hắn say rồi.
Thương Thanh Quân thấy ba vị Nhân Hoàng tán thưởng Lý Nguyên như vậy, trong lòng càng kính trọng Lý Nguyên hơn, không thể vãn hồi.
“Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân.”
Thần Nông lẩm bẩm câu nói hay Lý Nguyên thuận miệng nói ra, vẻ mặt đột nhiên trở nên có hơi bi thương.
Chỉ thấy hắn thở dài một hơi, nói: “Chỉ đáng tiếc mỗi khi vương triều thay đổi, máu chảy thành sông, xương trắng chất đầy, sinh linh đồ thán. Nếu như thế gian vĩnh viễn không có giết chóc thì tốt biết bao!”
Phục Hi và Hiên Viên nghe vậy thì cũng lặng im không nói.
Lý Nguyên cũng cảm thán nói: “Hưng, bách tính khổ, vong, bách tính cũng khổ.”
Vẻ mặt Tam Hoàng dại ra.
Lại một câu nói đầy triết lý đại đạo nữa.
Chỉ vài chữ đã nói lên thực tế tàn bạo đã tồn tại kể từ khi thành lập vương triều.
Rốt cuộc phải tài hoa tuyệt vời đến cỡ nào mới có thể xuất khẩu thành thơ?
Bọn họ triệt đệ quỳ xuống với tài hoa của Lý Nguyên.
Lý Nguyên thấy Tam Hoàng đột nhiên ngây dại thì không khỏi bất ngờ: “Sao các ngươi không nói chuyện nữa?”
“Chịu đả kích, không nói được.” Tam Hoàng cùng đồng thanh nói.
Ăn cơm xong, Tam Hoàng không lập tức rời khỏi.
Thần Nông nói muốn chơi cờ vây với Lý Nguyên.
Phục Hi thì vẫn chờ tham khảo kỹ năng đánh đàn của Lý Nguyên.
Hiên Viên thì muốn đánh một ván cờ tướng với Lý Nguyên.
Lúc đầu Nữ Oa còn muốn nói chuyện với Lý Nguyên, kết quả là không có cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận