Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1469 - Xem phê bình

Trưởng Tôn Vô Cấu lại không tự tin như Lý Nhị: “Tỷ phu ngay cả theo đuổi của hai vị nương nương Nữ Oa và Hậu Thổ cũng không động lòng, tam tỷ (Lý Tú Ninh) sợ rằng có chút khó khăn.”
Lý Nhị không cho là đúng nói: “Nữ Oa, Hậu Thổ thì sao, tam tỷ không xấu hơn các nàng.”
Trưởng Tôn Vô Cấu: “…”
Tuy nàng cũng cảm thấy Lý Tú Ninh cực kỳ ưu tú, nhưng so sánh với hai vị Thánh Nhân Nữ Oa và Hậu Thổ....Hình như không so được đâu?
Tống Từ không nghĩ tới, chính mình lại nghe được một drama lớn kinh thiên như vậy.
Nữ Oa nương nương và Hậu Thổ nương nương thế mà thích Lý Nguyên?
Đồng thời còn từng chủ động theo đuổi Lý Nguyên?
Trời ạ, chuyện này cũng kinh thiên động địa quá đi!
Dáng dấp đẹp trai thì thực sự như thế muốn làm gì thì làm à?
Ta cũng rất muốn thể nghiệm cảm giác được người ta theo đuổi này!
Ngày hôm sau.
Sau khi ăn xong cơm sáng.
Tiểu Tê Tử lên triều.
Lý Nguyên chuẩn bị đến quán trà Cự Hâm nghe thuyết thư uống trà.
Lý Nhị thành công ăn ké một bữa sáng thấy tỷ phu trạch nam vạn năm chuẩn bị ra ngoài, không khỏi cảm thấy tò mò.
Hắn vội vàng theo sau, hỏi Lý Nguyên: “Tỷ phu, ngươi chuẩn bị đi đâu đấy?”
Lý Nguyên: “Đi ra ngoài uống trà.”
Lý Nhị ngạc nhiên hỏi: “Ngươi còn cần ra ngoài uống trà? Nước trà của người nào, có thể thơm bằng trà Ngộ Đạo của ngươi?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Đây gọi là thể nghiệm cuộc sống.”
Lý Nhị mắt chợt chuyển, nói: “Vậy ta cũng đi chung với ngươi, thể nghiệm cuộc sống, suốt ngày uống rượu mua vui, rất lâu đều chưa ra ngoài đi dạo.”
Lý Nguyên không để ý nói: “Tùy ngươi.”
Lý Nhị dặn dò Trưởng Tôn Vô Cấu một tiếng, bèn đi theo Lý Nguyên đi ra khách điếm.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã đến quán trà Cự Hâm.
Tuy rằng lúc này vẫn là buổi sáng, nhưng trong quán trà Cự Hâm, cũng đã có không ít khách hàng uống trà sáng, ăn cơm sáng.
Lão tiên sinh thuyết bình thư, cũng sống động thuyết bình thư trong đại đường.
“Lý lão đệ, ở đây.”
Trên lầu hai, một âm thanh hô về phía Lý Nguyên.
Lý Nhị ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một lão đầu nho nhã, đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ lầu hai, vẫy tay với Lý Nguyên.
Đúng là Tống lão đầu.
Bên cạnh Tống lão đầu, còn có hai người Tô Mạc Già và Tống Tân Dương.
“Tỷ phu, đây là ai vậy, lại gọi ngươi là lão đệ? Chẳng lẽ hắn là tuyên cổ đại năng nào đó?”
Lý Nhị nhỏ giọng hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Chỉ là một bạn trà bình thường.”
Lý Nhị bất ngờ nói: “Không nghĩ tới tỷ phu vậy mà cũng nói chuyện với người bình thường.”
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Ngươi cũng không phải người bình thường à?”
Vẻ mặt Lý Nhị chợt phiền muộn: “… Lời này của ngươi, có hơi đả kích người đó!”
Lúc nói chuyện, hai người đã tới lầu hai.
“Lý lão đệ mau tới ngồi.” Tô Mạc Già gọi Lý Nguyên.
Tống Tân Dương bên cạnh thì chủ động kéo ghế cho Lý Nguyên.
Tỏ vẻ rất khách khí.
Nói nhảm, hắn biết thân phận thật của Lý Nguyên, đương nhiên phải khách khí.
“Lý lão đệ lại là lần đầu dẫn người tới, không biết vị lão đệ này là ai?”
Chờ Lý Nguyên đi vào, Tô Mạc Già bèn nhìn Lý Nhị tò mò hỏi.
Không đợi Lý Nguyên mở lời, Lý Nhị đã chủ động tự giới thiệu mình: “Chào mọi người, ta tên Lý Tần, Lý Nguyên là tỷ phu của ta.”
Tô Mạc Già, Tống lão đầu lập tức chào hỏi: “Nếu đã là tiểu cữu tử của Lý lão đệ, vậy chính là người mình, cùng ngồi nào.”
“Ở đây vừa lên giò thủ, bánh bao gạch cua, thịt bò xay với bột gạo, cùng nhau nếm thử.”
Tống Tân Dương lại có phần nghi hoặc, Lý công tử không phải chưa cưới thê tử sao? Ở đâu ra tiểu cữu tử?
Mọi người ngồi xuống, tiểu nhị mang ra đồ uống trà và chén đũa cho Lý Nguyên và Lý Nhị.
Chỉ có điều, Lý Nguyên và Lý Nhị vừa ăn sáng, cho nên không hề động đũa, chỉ chậm rãi phẩm trà.
Tán gẫu một hồi, Tống lão đầu nhìn Tống Tân Dương, vẻ mặt cảm thán nói: “Trong khoảng thời gian này, trong thành Trường An xuất hiện không ít đồ vật mới lạ, dẫn tới vô số người vì đó điên cuồng, nghe nói mấy thứ này đều là ngươi phát minh, đúng là hậu sinh khả uý.”
Tô Mạc Già nghe vậy, tức thì đắc ý vuốt chòm râu của mình.
Tống lão đầu khen tôn nữ tế của mình, Tô Mạc Già đương nhiên vui vẻ.
Tống Tân Dương lại có phần chột dạ liếc mắt nhìn Lý Nguyên.
Mấy thứ này, đương nhiên đều là hắn từ tinh cầu Y Vân mang tới Hồng Hoang mua bán, chỉ là không dễ giải thích lai lịch, hắn mới nói mấy món đồ này đều do hắn phát minh.
Việc này có thể giấu được phần lớn người, nhưng nhất định không lừa được Lý Nguyên.
Cho nên Tống Tân Dương mới có vẻ hơi chột dạ.
Cũng may, Lý Nguyên không vạch trần tính toán của hắn, chỉ hờ hững uống trà, nghe bình thư dưới lầu.
Tống Tân Dương thấy thế, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lúng túng cười nói: “Chỉ là mấy thứ lặt vặt, khó mà đến được nơi thanh nhã.”
Tống lão lắc đầu nói: “Tống công tử khiêm tốn, những sản phẩm lưu ly ngươi điêu khắc, tất cả đều giống như đúc, là tác phẩm nghệ thuật hiếm có (thực ra chỉ là mấy vật trang trí bằng thủy tinh). Máy chơi game cầm tay ngươi phát minh, càng là thần kỳ đến cực điểm. Còn có những chiếc xe hơi máy móc không cần pháp lực điều khiển, không cần linh thú kéo, quả thực không thể tưởng tượng nổi.”
Tống Tân Dương thấy Tống lão đầu tâng bốc như thế, không khỏi càng thêm đỏ mặt.
Lý Nhị nghe được vô cùng tò mò: “Máy chơi game cầm tay, xe hơi máy móc, là thứ gì vậy?”
Tống lão đầu bất ngờ nhìn Lý Nhị: “Ngươi thậm chí ngay cả mấy món đồ lưu hành nhất trong thành Trường An gần đây nhất cũng không biết?”
Hắn suýt nữa viết mấy chữ quê mùa lên mặt.
Lý Nhị: “Trẫm...Thật xấu hổ.”
Hắn suýt thì nói lỡ miệng: “Bình thường phần lớn thời gian ta đều ở nhà, rất ít khi vào thành đi dạo, cho nên không rõ chuyện này lắm.”
Tống lão đầu nghe vậy, lập tức giới thiệu cho Lý Nhị các loại “phát minh” thần kỳ của Tống Tân Dương trong khoảng thời gian này.
“… Nào là ghế mát xa, kính thiên văn, xe đạp, xe ba bánh, xe máy, phim 3D hologram.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận