Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 679 - Tiên thiên linh bảo Tụ Bảo Bồn!

Trong lòng Kinh Hà Long Vương bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên.
Không còn vẻ tự tin như lúc nãy.
Ai ôi!
Dương Thiền nghe thấy năng lực của Tụ Bảo Bồn, kích động tới mức khua tay múa chân, mặt đỏ tới mang tai, nhảy dựng lên.
Hai mắt nàng nhìn chằm chằm Tụ Bảo Bồn, lại càng bắn ra ánh sáng như lang như sói.
Trong miệng nàng còn không ngừng lẩm bẩm: “Phát tài, phát tài. không ngờ linh bảo này lại lợi hại như vậy. Nếu như ta bỏ sáo đào của mình vào, vậy chẳng phải là được hai món Hỗn độn chí bảo sao?”
Phụt!
Kinh Hà Long Vương lảo đảo một cái ngã xuống mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ không nói nên lời, trừng mắt líu lưỡi.
Ta không nghe nhầm chứ? Hỗn độn chí bảo?
Nàng có Hỗn độn chí bảo sao? Là giả đúng không?
Làm sao Hồng Hoang có thể tồn tại Hỗn độn chí bảo được?
Cho dù có, vậy loại tu vi như nàng cũng không thể nào có được? Có phải gần đây áp lực lớn, ta lại xuất hiện ảo giác rồi?
Xem ra lúc về phải uống thêm nhiều kỷ tử một chút, ăn nhiều hàu một chút.
Nếu không thân thể không ổn!
Lý Nguyên nghe thấy toan tính của Dương Thiền, không khỏi giội cho một gáo nước lạnh, nói: “Đừng nói tới việc để Tụ Bảo Bồn phục chế Hỗn độn chí bảo, để nó phục chế một Tiên thiên linh bảo bình thường cũng không biết cần tốn bao nhiêu năm, tiêu hao bao nhiêu linh khí mới được. Nếu không Kinh Hà Long Vương sẽ trở thành người giàu có nhất trên thế giới này rồi, đời nào lại nhớ thương chuông gió của ta chứ?”
“A, Tụ Bảo Bồn muốn phục chế đồ còn phải tiêu hao linh khí sao?”
Dương Thiền thất vọng nói.
Lý Nguyên gật đầu:
“Tất nhiên rồi. Để nó phục chế đồ vật bình thường thì rất dễ. Chỉ khi nào phục chế đồ linh bảo trở lên nó mới cần tới thời gian vài chục vạn năm. Hơn nữa phải có người không ngừng vận chuyển pháp lực, dùng linh khí thúc dục đạo văn của Tụ Bảo Bồn mới được. Còn nữa, cao nhất nó cũng chỉ có thể phục chế Tiên thiên linh bảo trung phẩm. Thế nên tác dụng có nó thật ra thì rất có hạn.”
Kinh Hà Long Vương nghe thấy Lý Nguyên biết được không ít khuyết điểm của Tụ Bảo Bồn, càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Hắn không hiểu. Tại sao Lý Nguyên lại biết được? Hắn thật sự là một người phàm sao?
Đồng thời, hắn càng cảm thấy chột dạ với vụ cá cược vừa rồi.
Sau khi Dương Thiền biết khuyết điểm của Tụ Bảo Bồn thì cảm thấy thất vọng.
“Cái Tụ Bảo Bồn sao lại vô dụng thế chứ.”
Kinh Hà Long Vương thấy dáng vẻ ghét bỏ của Lý Nguyên và Dương Thiền, hơi không phục nói: “Mặc dù dùng Tụ Bảo Bồn có hơi hạn chế, nhưng nó cũng tệ như các ngươi nói đúng chứ? Dù thế nào nó cũng là Tiên thiên linh bảo cực phẩm đúng không? Đúng rồi.”
Hắn hỏi Lý Nguyên: “Tại sao ngươi lại hiểu rõ khả năng và đặc điểm của Tụ Bảo Bồn? Nên biết sau khi ta có được Tụ Bảo Bồn này, chưa từng lấy ra cho ai xem.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Cái này thì có gì lạ? Nhìn quy luật pháp tắc của nó chẳng phải là biết rồi sao.”
Da mặt Kinh Hà Long Vương run lên.
Nói nghe thật dễ.
Quy luật phép tắc há người bình thường có thể nhìn thấu được sao?
Vẻ mặt hắn không thay đổi nhìn Dương Thiền, hỏi: “Vậy tại sao nàng không nhìn ra?”
Lý Nguyên: “Do tu vi nàng thấp chứ sao.”
Dương Thiền: “...”
Nàng thật sự rất xem thường Lý Nguyên.
Làm người thật khó!
Kinh Hà Long Vương lại nghe ra ý khác. Hắn ngây ngốc hỏi Lý Nguyên: “Nói như vậy, tu vi của ngươi cao hơn nàng sao?”
Lý Nguyên dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Kinh Hà Long Vương: “Chuyện này còn phải hỏi sao?”
Vừa rồi hắn đã nói cho Kinh Hà Long Vương là chuông gió do hắn làm.
Chuông gió đó chính là Hỗn độn chí bảo. Cho dù Kinh Hà Long Vương chỉ nhìn thấu bí mật của ống đồng, cho rằng chuông gió chỉ là linh bảo cực phẩm nhưng đó cũng không phải là loại tu sĩ Kim Tiên như Dương Thiền có thể chế tạo ra.
Vì vậy tu vi của hắn rõ ràng cao hơn Dương Thiền.
Kinh Hà Long Vương lại không nhìn ra điểm này, đúng là ngốc nghếch. Chẳng trách lại bị Viên Thủ Thành tính kế dễ như thế.
Haiz, đây chính là chết vì ngu!
Kinh Hà Long Vương thấy ánh mắt Lý Nguyên nhìn hắn giống như xem thường kẻ ngu ngốc, hắn không nhịn được mà muốn phun ra ba lít máu.
Hắn điên cuồng phỉ nhổ trong lòng, nói:
“Trên người chẳng có tí dao động tu vi nào, làm sao ta biết ngươi có tu vi chưa?
Còn cái chuông gió kia, ít nhất cũng phải là đại năng Chuẩn Thánh, tốn vô số thời gian mới có thể luyện chế ra được. Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi là đại năng Chuẩn Thánh quý hiếm của cả Hồng Hoang sao?
Ta căn bản không phải là kẻ ngu có được không?”
Kinh Hà Long Vương nhịn xuống cảm giác xúc động muốn hộc máu. Hắn hỏi Lý Nguyên: “Vậy ngươi có thể nói cảnh giới tu vi của ngươi ở mức nào không?”
Dương Thiền nghe thế cũng không khỏi tò mò nhìn Lý Nguyên.
Mặc dù nàng biết thực lực của Lý Nguyên không phải chuyện đùa nhưng cũng không biết tu vi cụ thể của Lý Nguyên.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Vượt xa Hồng Quân, đè bẹp Bàn Cổ. Trong nháy mắt Hồng Mông diễn sinh huyễn diệt. Đối với ta mà nói, cảnh giới đã không còn ý nghĩa.”
Ục ục!
Chỉ thấy khóe miệng Kinh Hà Long Vương không ngừng co quắp, sùi bọt mép, vẻ mặt câm nín.
Ánh mắt nhìn Lý Nguyên giống như đang nhìn kẻ bệnh thần kinh vậy.
Vượt xa Hồng Quân, đè bẹp Bàn Cổ. Không phải hắn bị bệnh thần kinh chứ? Ai dám nói ra những lời như vậy?
Hắn chẳng những bị bệnh thần kinh mà còn là loại bệnh vô phương cứu chữa, bệnh tình nguy kịch rồi!
Dương Thiền khiếp sợ trợn mắt nhìn.
Nàng biết Lý Nguyên đã từng trò chuyện vui vẻ với Nữ Oa, thuộc hạ của hắn từng đánh Nguyên Thủy, chém giết Chuẩn Đề. Vì vậy thực lực của Lý Nguyên chắc chắn là vô cùng lợi hại.
Nhưng nàng vẫn không thể nào tưởng tượng được, cảnh giới của Lý Nguyên đã vượt qua cả Hồng Quân và Bàn Cổ.
Nên biết Hồng Quân là Đạo Tổ, là người phát ngôn của Thiên Đạo.
Bàn Cổ lại là người khai sáng Thiên Đạo của Hồng Hoang.
Hai vị đại năng này là tồn tại mà tất cả sinh linh Hồng Hoang đều không thể vượt qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận